Trưởng đài Ngô mang vẻ mặt ủ rũ suy nghĩ hồi lâu, cùng mấy vị phó đài trao đổi ánh mắt, ông ta cảm thấy nói chuyện với An Tri Hạ cần phải nhẹ nhàng hơn là cứng rắn, vì thế thở dài nói: "Trưởng ban Tiểu An, cô cứ việc nói cho tôi biết yêu cầu của cô là gì? Ngoại trừ hai điều cô vừa đề cập đến, chúng tôi đều có thể cân nhắc những điều kiện khác."
Ông ta phải chịu áp lực không nhỏ, vốn dĩ đài truyền hình hoạt động khá tốt, các ông lớn không công mà hưởng lộc. Ông ta với tư cách là trưởng đài đương nhiên không phải chọn nhầm, nhưng khi An Tri Hạ đến, chương trình mới phát sóng được hai tuần, tỷ suất xem đài cao đến mức mọi tầng lớp đều chú ý đến nó, điều đó khiến họ, những người phụ trách và những nhân viên kì cựu lâu năm trở nên tầm thường, không có năng lực.
Có thể nói, nếu các kênh khác không thể san bằng hay thu hẹp khoảng cách xuống con số bớt xấu hơn thì ông, trưởng đài thực sự sẽ phải nhường vị trí của mình.
An Tri Hạ cười lạnh: "Không biết ngoài hai điều kiện này, trưởng đài còn có thứ khác có giá trị tương đương để đổi không? Đây là một xã hội công bằng, chính nghĩa, những nỗ lực và trí tuệ của bản thân tôi phải nhận được phần thưởng tương xứng. Đó là chuyện bình thường. Nếu không thì các ông khác gì các địa chủ trong xã hội cũ?"
Những lời này thật đau lòng, sao họ dám nhắc đến sự cống hiến quên mình của cô?
Trưởng đài Ngô nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi cũng có một căn nhà. Nếu cô có thể rút ngắn khoảng cách tỷ suất xem đài giữa các kênh khác và kênh nước ngoài thì ngôi nhà trong khu tập thể sẽ đứng tên cô. Thế nào?"
An Tri Hạ nhướng mày, tiếp tục nhìn ông ta với đôi mắt đen không hề lay động.
Trưởng đài Ngô nhìn những người khác với vẻ mặt u ám: "Nếu đồng chí Tiểu An đồng ý giúp chúng ta thì mọi người đều có lợi. Mấy người không biết tỏ thành ý sao?"
Ba phó đài nhìn nhau, nghiến răng nghiến lợi, theo kịp nhịp độ của trưởng đài, lần lượt dâng nhà trong sân đình.
Mặt khác trưởng đài và phó đài cũng đau đớn dâng một nửa số tiền lương ba tháng của mình làm thù lao.
Tiêu Vân Lan tức giận đến mức nội thương, thành quả bận rộn tuần trước của cô ta gần như bằng không, điều này đập tan hoàn toàn tham vọng của cô ta khi mới gia nhập công ty. Cô ta muốn từ chối sự giúp đỡ của An Tri Hạ, nhưng trưởng đài vẫn trừng mắt nhìn cô ta, thấp giọng cảnh cáo: "Phó ban Tiểu Tiêu, chuyện này có liên quan đến thành tích sau này của toàn bộ nhân viên trong nhóm kênh của chúng ta. Tôi không quan tâm cô có bao nhiêu khả năng và mối quan hệ, miễn là cô vẫn còn phó ban thì cái gì cũng đừng nên nói. Bằng không thì cứ đợi đôi giày nhỏ do các lãnh đạo trong đài chuẩn bị cho cô thôi!"
Cho nên cô ta không những phải nhận sự giúp đỡ của An Tri Hạ mà còn phải đóng góp một nửa số tiền lương ba tháng của mình! Hơn nữa phải tận mắt nhìn An Tri Hạ lấy bốn căn nhà!
Căn hộ của các trưởng đài không phải là những tòa nhà giống như những ngôi nhà trong khu tập thể, những ngôi nhà gạch đỏ ngói xanh hai tầng có sân rộng. Đài truyền hình nằm ở khu vực tương đối trù phú của trung tâm thành phố, trong vài chục năm nữa, giá nhà ở đây sẽ tăng theo cấp số nhân như tên lửa, lên tới hàng trăm triệu đồng.
Nghĩ đến đây, Tiêu Vân Lan ghen tị, căm ghét cô đến mức phát điên. Điều duy nhất đáng mừng là trưởng đài tặng các phòng dành cho gia đình nên việc xây dựng căn hộ mới sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Là phó ban, lẽ ra cô ta có thể sống trong một ngôi nhà ba phòng ngủ có diện tích 98 mét vuông, không tính diện tích chung. Trong tương lai, giá nhà ở khu vực trung tâm sẽ lên tới hàng chục nghìn một mét vuông, đây là mức tăng ổn định mà không lỗ, đủ đảm bảo cho cô ta cơm ăn áo mặc cả đời.
Tiêu Vân Lan mím chặt môi, chậm rãi thở ra.
An Tri Hạ miễn cưỡng gật đầu: "Được, nhưng trước tiên các người phải ký thỏa thuận, biểu thị rằng ông sẵn sàng dùng nhà và tiền lương của mình làm tiền lương để trả cho tôi, về sau sẽ không có tranh chấp gì về việc này. Tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để tỷ suất xem đài của năm kênh còn lại đều tăng lên, thu hẹp khoảng cách với các nhóm kênh nước ngoài."
Bọn họ đương nhiên không có ý kiến phản đối, soạn thảo một bản thỏa thuận làm hài lòng đôi bên, đồng thời triệu tập những người phụ trách đài phát thanh và báo chí đến làm chứng.