Không phải An Tri Hạ không sẵn lòng dùng tài năng kiến thức của mình để mang lại lợi ích cho đất nước nhân dân, nhưng cô cũng không muốn mình bị sử dụng như công cụ kiếm tiền và danh vọng. Đối với việc này, cô chỉ xử lý vấn đề như một thương nhân, tiền trao cháo múc, lấy những gì cần mà còn có thể phục vụ đất nước nhân dân.
Kênh nước ngoài đang theo đuổi cách tiếp cận chất lượng cao, mỗi chương trình đều phải nhận được sự đánh giá cao từ cư dân quốc tế, sẽ trở nên tinh vi hơn trong tương lai, không thể nhường chỗ cho các kênh khác. Tuy nhiên, các kênh khác cũng không nên giống như vũng nước tĩnh lặng, để nhiều nguồn tài nguyên vô hình bị lãng phí một cách vô ích, tốt hơn hết là đưa nhiều chương trình phù hợp với Hạ Hoa lên màn ảnh rộng.
An Tri Hạ tin rằng có cung thì ắt có cầu, sự tăng trưởng kinh tế sẽ kích thích sự sáng tạo trong khoa học! Tinh thần của người dân trên thế giới sẽ ngày càng phong phú hơn, kiến thức, vốn hiểu biết của họ được nâng cao và mở rộng hơn. Nếu biết cách loại bỏ mùi trần tục, thiếu hiểu biết mà cư dân quốc tế đã gắn cho người dân Hạ Hoa, năm kênh còn lại nhất định cũng sẽ trở thành những kênh để phát sóng.
Mặc dù trưởng đài và các trưởng ban đã trả tiền trước cho cô nhưng An Tri Hạ vẫn yêu cầu trong thỏa thuận các chương trình do cô sản xuất phải mang tên cô, không phải vì danh tiếng mà để tránh những điều khiến cô cảm thấy ghê tởm trong tương lai.
Sau khi thỏa thuận được ký kết, mỗi người giữ một bản, một bản khác đưa cho bộ phận tổ chức cấp trên để tránh trường hợp bên kia hối hận hoặc vi phạm thỏa thuận.
Chưa đầy nửa ngày, bước đầu có quan hệ hợp tác sơ bộ, không đợi đến ngày mai, trưởng đài đã háo hức nói: "Trưởng ban Tiểu An, cô đã có kế hoạch cụ thể chưa? Cô có yêu cầu gì không?"
Các trưởng ban khác đều hơi kích động, với thỏa thuận của bản hợp đồng này, sự ghẻ lạnh bọn họ tạo nên đã tạm thời biến mất vì lợi ích chung, rốt cuộc họ cũng có niềm đam mê, nhiệt huyết, coi đài truyền hình như một tập thể, mọi người cùng nhau hướng tới sự phát triển lớn mạnh.
Đây là cảm giác họ chưa từng có kể từ khi bước chân vào ngành. Tất cả bọn họ đều có chút choáng váng, năm tháng dài đằng đẵng đã khiến họ mất đi tuổi thanh xuân, lý tưởng dần dần mờ nhạt và biến mất.
"Đúng vậy, trưởng ban Tiểu An tất cả chúng tôi đều nghe theo lời của cô!"
Tiêu Vân Lan không còn giữ được nụ cười trên mặt nữa, lồng ngực phập phồng, đôi mắt rũ xuống tràn đầy oán hận. Nếu trên thế giới này không có An Tri Hạ, cô ta nhất định sẽ trở thành người sáng chói nhất đài truyền hình cả nước.
An Tri Hạ liếc nhìn Tiêu Vân Lan, cảm nhận được sự ác ý từ cô ta, nụ cười dần trở nên thâm sâu hơn. Nếu quá giỏi, thì đối thủ sẽ dễ bị tổn thương, nhìn xem, cô còn chưa làm gì cả, Tiêu Vân Lan đã mất bình tĩnh, chỉ sợ rất nhanh sẽ ra tay.
"Tôi tạm thời vẫn chưa có manh mối, buổi tối về sẽ viết kế hoạch, tuy nhiên nhất định phải tuyển người tích cực." Cô cười nói.
Mọi người đều gật đầu đồng tình, số lượng thành viên trong một nhóm của kênh nước ngoài tương đương với số lượng nhân viên của hai nhóm kênh khác trở lên, bận rộn chạy vòng quanh.
Họ không hề cảm thấy mệt mỏi mặc dù cả ngày đều họp, thừa dịp có chút thời gian tất cả đều sôi nổi trở về chỗ làm việc của mình, các thành viên trong nhóm sau khi tan ca sẽ nghiêm túc nói ra các nội dung thỏa thuận.
"Tôi biết trước đây mọi người có nhiều xích mích với nhóm kênh nước ngoài, nhưng trước sau gì chúng ta cũng luôn phải nhớ chúng ta là một phần của đài truyền hình, cạnh tranh có thể tồn tại nhưng thắng thua không thể đưa vào công việc và đời sống riêng tư."