Không chờ anh ấy hỏi, An Tri Hạ thoải mái dựa vào ghế ngồi, híp mắt nghỉ ngơi, thỏa mãn thở dài nói: "Cuối cùng mọi chuyện cũng xong, lần này sàng lọc xong chọn được hai ngàn đồng chí tham gia cuộc thi tuyển dụng, trong đó có 370 người là thành phần tri thức đến từ nông thôn."
"Hạ Hạ, em cảm thấy trong những người này, có bao nhiêu người có thể thông qua được cuộc khảo sát để lưu lại?" An Tri Thu có chút khẩn trương hỏi.
"Nếu những thông tin trên lý lịch không phải giả tạo, thì tỷ lệ có lẽ là hơn một nửa được ở lại đó." Cô nghĩ nghĩ nói.
Trong chốc lát, An Tri Thu không khống chế được kinh ngạc, tay dùng thêm sức, xe máy liền phóng nhanh về phía trước. Anh vội vàng thắng chậm lại rồi nói: "Em gái, 370 người mà một nửa là 180 người đó! Đây chỉ là những thanh niên trí thức tuyển ra, còn những người khác cũng hơn một nửa hay sao? Lần này, rốt cuộc em muốn thông báo tuyển dụng bao nhiêu người vậy?"
"Những thanh niên trí thức phần lớn đều từ nơi khác đến, phương tiện di chuyển của bọn họ không được thuận tiện cho lắm, nên lúc sàng lọc, yêu cầu của em với bọn họ cũng có cao hơn những người khác, nên tỷ lệ đạt cũng cao hơn. Nhưng những người khác, là từ trong hơn mười nghìn ứng viên để chọn ra, ước chừng khoảng một phần ba có thể thông qua được kỳ khảo sát."
An Tri Thu cảm thấy chắc là mình học toán không có giỏi. Bây giờ, trừ thành phần thanh niên trí thức thì đâu đó còn khoảng 1600 người tiến vào phần khảo sát, một phần ba không phải là 540 người hay sao? Hơn nữa, thêm những thanh niên trí thức kia, thì là, thì...
Anh ấy hơi hoảng sợ nhìn về phía em gái mình. Lần này rầm rộ quảng bá tuyển dụng toàn thủ đô, tổng cộng có gần 700 người thành công được tuyển vào. Nhiều người như vậy, mở một nhà máy nhỏ cũng đủ rồi, vậy mà em gái mình muốn đưa toàn bộ vào trong đài truyền hình làm việc?
Mà em gái còn hơi than thở nói: "Số lượng người như vậy sợ vẫn thiếu, ước chừng có nhiều người đang có việc làm không tệ rồi, hơn nữa nghĩ khả năng trúng tuyển thấp nên không có tham gia vào lần tuyển dụng này. Thôi vậy, lần này em làm như vậy, người nào được thì phần lớn cũng nhờ may mắn, kế đến là khả năng vốn có của họ, cuối cùng mới là chăm chỉ với thái độ tốt."
Dọc theo cả chặng đường đi, An Tri Thu vẫn chưa tiêu hóa xong tin tức ấy, trở về nhà, không nhịn được nói chuyện với Phương Hồng Diệp và bà cụ Khương. Hai người cũng rất kinh ngạc, sau đó đôi mắt lấp lánh nhìn về phía An Tri Hạ.
"Cháu gái ngoan, sao cháu lại tuyển vào nhiều người như vậy? Tiền lương một người khoảng hai ba mươi đồng, một tháng hơn bảy trăm người, vậy quốc gia phải phát hơn hai nghìn đồng hay sao?"
Phương Hồng Diệp cũng lo lắng nói: "Hạ Hạ, việc làm lần này của em, nghe nói cũng liên quan đến nhóm lãnh đạo, bọn họ chắc chắn sẽ rất chú ý. Mười mấy người, mấy chục người đều được, hoặc hơn một trăm người cũng có thể chấp nhận được, nhưng đây một lần tuyển hơn bảy trăm người! Cả nước mình, trừ khi chiêu mộ binh lính, vận động thanh niên trí thức về nông thôn, thì tới nhà xưởng cùng đơn vị cũng không có tuyển nhiều đến như vậy nha, không thể từ từ thực hiện từng bước được hay sao?"
An Tri Hạ đang ăn dâu tây, hai má phồng tròn, đôi mi cong cong nói: "Đài truyền hình đã ra đời được mười mấy năm, nhưng vẫn được xem là một ngành công nghiệp mới. Năm nay, có mấy chương trình thú vị màu sắc rực rỡ vừa mới công chiếu xong, được nhóm lãnh đạo mạnh mẽ chú ý ủng hộ, từng người lần lượt ra văn kiện để tạo điều kiện phát triển.
Nếu không, lãnh đạo ở trên cũng không chỉ đích danh em để tổ chức lại kênh nước ngoài. Dù có là một phần vạn khả năng, cũng hy vọng có thể làm cho ngành sản xuất tivi này phát triển lớn mạnh, muốn có được một vị thế nhất định ở nước ngoài. Cho nên, lúc này mới ủng hộ tuyệt đối.