Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 634

Chương 634 - Chương 634 -

Khuôn mặt bà cụ Khương buồn bực, một tay sờ đứa này tay kia sờ đứa khác, sau đó cười vui vẻ nói với bọn nhỏ: "Lúc trước chúng ta đã bàn tốt rồi đúng không mấy cháu? Trước khi khai giảng thì ở nhà ngoại, để cha của tụi con làm việc phải không."

An Tri Hạ bật cười, kéo dài âm thanh: "Bà à..."

Nếu ba đứa nhỏ là con của cô với Phòng Viên thì ở đâu đều được, nhưng ba đứa là con của anh trai Phòng Viên. Vốn dĩ, tâm tư của trẻ nhỏ rất nhạy cảm, rất cần một gia đình an ổn. Cho dù nhà họ Khương có tốt, cũng không thể tạo cho bọn nhỏ cảm giác an toàn, nếu bọn nhỏ nghĩ nhiều, lại nghĩ rằng Phòng Viên kết hôn nên muốn vứt bỏ bọn nó.

Bà cụ Khương bất đắc dĩ mà thở dài, mở miệng tiếc nuối khôn nguôi dặn dò: "Mấy cháu phải nhớ rõ bà với ông ngoại nha, cuối tuần nhớ về đây, bà làm đồ ngon cho mấy đứa ăn!"

Bọn nhỏ ngoan ngoãn cười gật đầu, liên tục đảm bảo một lần lại một lần.

Ăn cơm xong, Phòng Viên dẫn theo bọn họ rời đi.

Trước khi thả An Tri Hạ đến đài truyền hình, Phòng Viên lưu luyến nói: "Giữa trưa nhớ về ăn cơm với bọn nhỏ, anh chở tụi nó về trước."

Cô cười vẫy vẫy tay, mọi người vừa rời đi, cô liền xoay người đi đến đài phát sóng, chuẩn bị phân nhóm nhân viên ban đầu.

"Cô giáo Tiểu An." Thiệu Đồng Phong tái nhợt chạy nhanh đến, theo sau còn có hai trợ lý hỗ trợ.

Sắc mặt An Tri Hạ trầm xuống: "Xảy ra chuyện gì?"

"Tối qua, phòng họp đã bị cháy. Hai nghìn bức thư liên quan mà cô đã tuyển chọn ra đều bị thiêu rụi sạch sẽ!" Hơi thở chưa bình ổn, anh ấy đã vội mở miệng nói: "Bởi vì toà nhà làm việc của chúng ta ở phía sau, có cây cối che chắn, nên nhân viên an ninh ở phòng phát sóng trực tiếp cũng không phát hiện ra. Chờ sau khi cháy xong, lửa tự tắt mới biết. Chúng tôi đã tìm các đồng chí ở cục cảnh sát đến xem xét."

Cô mím chặt môi cùng bọn họ chạy về toà nhà làm việc, phòng họp ở lầu hai, đúng là nơi có cây cối rậm rạp nhất, từng mảng lá cây che kín mít, ở xa không thể dễ dàng nhìn thấy."

"Trưởng ban Tiểu An." Vẻ mặt trưởng đài đầy đau đớn: "Tối hôm qua trước lúc rời đi, tôi đã đóng kỹ tất cả cửa sổ theo lời cô dặn, cũng không biết làm sao mà kẻ xấu lẻn vào được. Toàn bộ một tuần bận rộn của chúng ta... hoàn toàn uổng phí rồi."

Cả đài nhiều nhân viên như vậy, còn mượn từ đài phát thanh và tòa soạn thêm không ít người; lại thêm một đợt tăng ca. Toàn bộ người trong kinh đô đều biết đài truyền hình bọn họ tuyển thêm người, tất cả mười bốn nghìn bức thư đều tập hợp lại đây, chỉ để tuyển ra những thanh niên có năng lực kiệt xuất nhất, hiện tại, bọn họ chỉ có thể nộp giấy trắng. Nhóm lãnh đạo đều chú ý sát sao tình hình chỗ bọn họ, mà một mồi lửa, đã đem tất cả những cố gắng của bọn họ hoá thành hư ảo. Không, là đài truyền hình bọn họ trở thành một trò đùa!

"Đồng chí cục cảnh sát đến nói như thế nào?" Sắc mặt An Tri Hạ lạnh lùng hỏi, không hề có một chút hoảng loạn hay tức giận.

Nhìn dáng vẻ này của cô, đột nhiên, sự hoảng hốt ban đầu của trưởng đài đã bình tĩnh trở lại.

Trên người An Trị Hạ có một sức hút kì lạ, giống như cây gậy Như Ý trong Tây Du Ký vậy, khiến ông ta là người đứng đầu đài truyền hình phải suy nghĩ lại, mà còn vô duyên vô cớ tin rằng, sự việc này chắc chắn sẽ được giải quyết thỏa đáng.

Ông ta hít một hơi thật sâu, giọng điệu bình tĩnh nói: "Các đồng chí trong đồn cảnh sát mới đến hai mươi phút trước, đang điều tra bên trong và bên ngoài hiện trường, nhưng có vẻ họ cũng không tìm được bằng chứng có lợi đâu."

An Tri Hạ gật đầu, phòng họp đã bị phong toả rồi. Từ ngoài nhìn vào có thể thấy phòng họp đã bị cháy đen rồi, còn ngửi thấy được mùi cháy khét trong không khí.

Bình Luận (0)
Comment