Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 633

Chương 633 - Chương 633 -

An Tri Hạ nhéo thịt non bên hông anh, lời nói lại ngoan ngoãn mềm mại: "Anh nói cái gì vậy, em không hiểu..."

Thật sự muốn mạng anh mà!

Đột nhiên, Phòng Viên thả người trong ngực về giường, đứng lên, rầu rĩ nói: "Anh đi về trước, chứ không tí nữa lại quậy để cả nhà dậy mất thôi!"

An Tri Hạ mím môi cười, nằm ở trên giường bày ra tư thế quyến rũ, chỉnh sửa âm thanh cho gần giống mấy người trong phố làng chơi thời xưa, phất tay về phía anh: "Khách quan đi thong thả."

Anh hung hăng trừng mắt liếc về phía cô gái ấy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, em cứ quậy cho đã đi, thù này anh sẽ nhớ đến mấy chục năm sau!" Nói xong thì mở cửa sổ, mạnh mẽ nhảy ra ngoài.

Đây là lầu hai, độ cao gần ba, bốn mét lận đó!

Cô sợ đến mức vội vàng nhảy xuống giường, thấy người đàn ông ấy đã vững vàng tiếp đất, xoay người lại phất tay với mình, sau đó đút tay vào túi quần, dáng vẻ huênh hoang rời đi.

Nhìn bóng dáng cao lớn đĩnh đạc kia, lửa giận trong lòng An Tri Hạ cháy lên không tắt.

Mấy ngày nay, cô làm việc quá sức, khó có hôm được ngủ đến tận bình minh. Lười biếng đứng dậy rửa mặt, đã nghe thấy tiếng của mấy đứa nhỏ ríu rít vui vẻ trong sân.

Đột nhiên, cô ngẩn ra, nhận ra tối qua Phòng Viên thật sự tới gặp, mà việc đêm qua cũng không phải là mơ.

Về phòng thay một bộ váy hoa nhí dài đến mắt cá chân, tay phồng, màu vàng nghệ, da của An Tri Hạ trắng nõn, vóc dáng cao gầy, phối thêm với giày xăng đan màu bạc, cả người giống như đóa hoa thược dược mỹ lệ nhất nở rộ trong sân nhỏ kia.

Cô tự tết tóc cho mình, dáng vẻ lười biếng lại thanh cao.

Xuống lầu lần nữa, cô cũng không ra cửa, mà ngồi ở bàn ăn, từ tốn ăn bánh chưng với mứt táo đậu đỏ, uống chút nước đậu xanh đậm đà hương vị, mang theo một chút vị chua nhẹ.

Cửa lớn bị mở ra, mấy đứa nhỏ rón ra rón rén bước vào, mặt cười tươi roi rói. Nhìn thấy An Tri Hạ đang ăn cơm sáng, cũng không cố gắng đi nhẹ nói khẽ, thay nhau gào lớn: "Chị ơi, cha tụi em chở hàng về rồi!"

Đi theo phía sau bọn nhỏ là dáng người cao lớn, chân dài thẳng tắp của Phòng Viên. Ban ngày nhìn thấy người rõ ràng hơn, cô tuỳ ý liếc mắt qua, tầm mắt dính trên người anh, nhìn thấy sự dịu dàng ẩn sâu từ đôi mắt ấy.

Anh đi đã hơn nửa tháng, dáng người lại gầy hơn đen hơn một chút, đôi mắt lại sáng ngời, khí thế trầm tĩnh, lại có cảm giác thu mình chờ bung sức, cũng không hạ mình giống như lúc xưa. Mà người như vậy, càng khó để quên đi. Trong lòng cô có chút bất đắc dĩ, kèm thêm chút ngọt ngào mà thở dài.

"Sao tới sớm như vậy, đã ăn cơm chưa?" Cô cười nhạt hỏi.

Ánh mắt Phòng Viên nhìn cô mang chút hung ác, đòi hỏi như bị bỏ đói rất lâu, cười nói: "Ăn rồi, đến đón em đi làm, với sẵn tiện mang ba đứa nhỏ về nhà."

Bà cụ Khương bất mãn đi tới nói: "Ba đứa nhỏ này rất ngoan, một người lớn như cháu đi làm thì chỉ có giữa trưa với buổi tối mới về nhà, làm gì có thời gian chơi với tụi nhỏ? Không bằng để bọn nhỏ tiếp tục ở đây với người già bọn ta. Nhân lúc chưa khai giảng, chúng ta dạy thêm cho bọn nhỏ, bữa cơm cũng cân đối dinh dưỡng, để không làm chậm sự phát triển của bọn nhỏ. Hay là cháu nói tụi nó không thích ở với chúng ta?"

Câu nói cuối cùng trực tiếp chụp mũ Phòng Viên, anh bất đắc dĩ cười nói: "Bà ơi, bà không thể không nói lý như vậy chứ. Bọn nhỏ đã ở đây quấy rấy bà và ông mười mấy ngày qua, phải đưa về nhà để hai người yên tĩnh một chút chứ ạ."

"Yên tĩnh cái gì? Có nhiều trẻ nhỏ thì càng náo nhiệt chứ, người già chúng ta đều thích ngắm mấy đứa nhỏ xinh đẹp thông minh ngoan ngoãn. Thế nào, cháu chiếm được bảo bối ngoan ngoãn nhà chúng ta, còn không vui lòng để ba đứa nhỏ này ở chơi với chúng ta hả?"

Bình Luận (0)
Comment