Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 632

Chương 632 - Chương 632 -

Tiếp theo, anh nhỏ giọng, thì thầm kể chuyện với cô. Vào thập niên 70, đường xá rất thông thoáng, nhưng cơ sở vật chất lại không hiện đại như vậy, đa phần trên đường đều không có bóng đèn, hai bên đường đều là ruộng. Sau khi màn đêm buông xuống, trong tầm mắt chỉ toàn một mảnh đen nhánh.

Nhiệm vụ của đội vận chuyển khá nặng nề, thường khởi hành vào ban đêm. Một đoàn xe của bọn họ có tầm 25 chiếc xe với 50 tài xế thay phiên nhau lái, nhìn qua có vẻ là một đội ngũ khổng lồ, nhưng không phải tất cả đều có thể an toàn quay lại. Dù là ban ngày cũng có thể gặp đám tội phạm cướp bóc, thậm chí, bọn cướp còn có mang theo giáo gỗ!

Phòng Viên không cạo râu, cũng là vì việc này có thể đe dọa thị uy với bọn cướp. Trông anh cao lớn, cường tráng, trên trán còn có vết sẹo, dáng vẻ lạnh lùng đó đe dọa đến người nhát gan, hơn nữa, bộ râu cuồng dã che đi dáng vẻ đẹp trai vốn có. Vừa nhìn thôi đã biết anh không giống người bị cướp, anh giống cướp hơn ấy chứ.

Nếu gặp gỡ một ít thôn dân ngu muội muốn thu phí qua đường, Phòng Viên cũng sẽ vừa đấm vừa xoa, dẫn đội ngũ đến Đông Bắc dỡ hàng thuận lợi, sau đó sẽ liên hệ để kiếm một đơn lớn vận chuyển lại về kinh đô, thu hoạch lớn, bình an trở về.

Nghe anh kể lại bình thản không có gì khó khăn, nhưng trong đầu An Tri Hạ tự bổ sung ra một cốt truyện đầy hào hùng trắc trở về chuyến hành trình, giống như là mấy phim chiếu vào Tết hàng năm sau đó vài năm nữa.

y da, đài truyền hình của cô còn chưa về con đường chính đạo, nhưng cũng không hạn chế cô tưởng tượng đến lúc đóng phim truyền hình và phim điện ảnh. Khi nào cả nước mới có một lần chỉnh đốn cải cách lớn nữa đây, cô đã không chờ nổi nữa rồi!

Đây là ý tưởng giây lát thoáng qua trong đầu cô, người đàn ông trước mặt vẫn là người quan trọng hơn: "Nghe anh kể có cảm giác rằng anh rất oai phong lẫm liệt, vậy mà sao sắp đến nhà còn để bị thương?"

Phòng Viên bị nghẹn lại, thấp giọng ho nhẹ một tiếng: "Trên đường trở về gặp một đám côn đồ dây dưa, mới ẩu đả với bọn họ một trận, không cẩn thận bị cắt qua."

An Tri Hạ không để cho anh hàm hồ nói qua loa, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng.

Anh căng da đầu, bất lực nói hết sự việc ra. Hoạt động ở biên giới của kinh đô, những người đó chắc chắn phải có chút thế lực và quyền lực, lá gan cũng tàn nhẫn hơn người khác. Nếu như một mình anh thì có thể an toàn rời đi, nhưng phía sau anh còn có 25 chiếc xe vật tư và hơn 50 người dân thường. Nếu không vì như vậy, anh sẽ tóm được thủ lĩnh của bọn chúng, chứ không tổn thất như vậy.

Nói xong, anh cũng lập tức bảo đảm nói: "Hạ Hạ, anh sẽ xử lý tốt chuyện phát sinh phía sau, cũng đảm bảo không xảy ra chuyện như vậy nữa. Em đừng nổi giận, anh hơi sợ..."

An Tri Hạ vừa tức vừa đau lòng, chọc chọc ngực anh: "Gan anh to vậy mà, sợ cái gì?"

"Sợ em không cần anh nữa." Một người đàn ông cao lớn lại như chú cún nhỏ, vẫy đuôi với cô, mong cô rủ lòng thương, làm bầu không khí nghiêm túc bị phá vỡ.

An Tri Hạ cong khoé môi, tiếp tục hừ lạnh: "Em nói cho anh biết, em là loại người vô tâm, nếu mà ngày nào đó anh mất tay gãy chân, em sẽ lập tức lấy sạch tiền trong nhà đi tái hôn!"

Đôi mắt Phòng Viên trừng cô, không hề vừa lòng, giơ tay vỗ vào người cô: "Em là cái đồ vô tâm, anh chưa gặp bà xã nhà ai nói mấy lời như vậy. Rõ ràng chỉ muốn anh bình an mà nói mấy lời như gấp gáp chờ không nổi muốn anh xảy ra chuyện vậy. Em nói xem có nên bị đánh hay không?"

Cô trề môi: "Anh bắt nạt em!"

Anh cười gian xảo xích lại gần, nói: "Anh còn có cái chưa xài đây, có muốn thử không?"

Bình Luận (0)
Comment