Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 631

Chương 631 - Chương 631 -

Da thịt mềm mại bị bộ râu chưa kịp cạo của anh cọ qua cọ lại, vừa ngứa lại vừa đau, hơi thở đầy mùi nam tính của anh, tất cả làm tim của An Tri Hạ loạn nhịp, nhịn không được đẩy đẩy anh, vẻ mặt ghét bỏ: "Bao lâu rồi anh chưa cạo râu đúng không?"

Phòng Viên cười, không những không bị đẩy ra, còn hướng đến phần da thịt đang lộ ra cọ loạn lên: "Dám ghét bỏ anh? Bé hư, mau nói muốn anh đi!"

An Tri Hạ chịu không được, chạy trốn xung quanh, còn phải nhịn cười, đôi mắt dưới ánh trăng lại càng thêm sáng rực quyến rũ, cánh tay tinh tế trơn bóng ôm lấy anh, mang theo chút ý tứ xin tha mềm mại.

Phòng Viên nhịn không được hung hăng gặm môi cô, ngăn chặn âm thanh rên rỉ, cắn răng nói từng câu từng chữ: "Đừng có nhúc nhích, nếu không, anh thật sự ăn em đến da xương cũng không còn đấy." Thật sự như thể muốn đem cả người cô hoà vào người mình, tinh tế nhấm nháp từng chút.

Quả nhiên, cô không dám lộn xộn nữa, nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt hồng nhạt ẩn vào trong màn đêm không biểu lộ rõ ràng, nhưng con ngươi như bị sương mù che phủ, mang theo ý vị mị hoặc quyến rũ người khác.

An Tri Hạ chớp chớp đôi mắt, nhíu mày, chóp mũi nhẹ nhàng ngửi hương vị trong không khí, quả nhiên có mùi rỉ sắt quyện với mùi nước sát trùng. Cô vội vàng quay đầu lại, tay bắt đầu sờ soạng trên người anh: "Anh bị thương chỗ nào vậy?"

Lửa nóng của Phòng Viên vừa được bình ổn, lại bị tay nhỏ của cô sờ soạng đốt lên hừng hực. Gân xanh trên trán lộ rõ, nhanh chóng nắm lấy đôi tay nhỏ trắng nõn ấy: "Bé hư, em không biết thân thể của đàn ông không thể tùy ý động chạm hả? Em không sợ anh không nhịn được, ăn luôn em hả?"

Tự bản thân cảm nhận được sự biến hóa của anh, An Tri Hạ bị dọa đến không dám phát ra tiếng động, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em, không phải là do em lo lắng cho anh hay sao?"

Khó khăn lắm mới nghe được lời quan tâm mình từ miệng của cô nói ra, Phòng Viên càng kích động. Chặn lại đôi môi mọng nước ngon lành kia, sau một lúc lâu, anh mới có thể bình ổn lại, dịu dàng nằm trên giường, bá đạo ôm chặt lấy cô, đôi môi dán vào lỗ tai nhỏ mà thầm thì: "Anh không đáng lo, chỉ là, bụng bị một con dao gọt hoa quả đâm thủng một lỗ nhỏ, bị hai lần đâm, nhưng mà đã đắp thuốc và băng bó lại rất tốt rồi.

Ban đầu anh cũng không muốn làm em lo lắng, nhưng mà không quản được đôi chân, đi dạo một tí thì tới đây, cũng không quản được tay, gõ cửa sổ kia..."

"Đã bị đâm rồi mà lại còn không nghiêm trọng?" Giọng điệu của An Tri Hạ có chút lạnh xuống: "Vậy như thế nào mới được coi là nghiêm trọng? Bị thương thì phải có dáng vẻ của một bệnh nhân chứ, lại đi trèo cửa sổ, lại làm vậy với em... Có phải là miệng vết thương lại nứt ra rồi đúng không?" Vừa nói xong, cô liền muốn đứng dậy mở đèn để xem xét kỹ càng.

"Đừng mà, thật sự không có chuyện gì hết." Phòng Viên ôm lấy cô, không cho cô động đậy, nhỏ giọng dỗ dành: "Lúc trước, thời điểm mà anh gia nhập quân ngũ, bị thương còn nghiêm trọng hơn thế này rất nhiều, thế này đã là gì? Em nói chuyện với anh một lát đi, tí nữa anh phải đi về ngủ rồi."

An Tri Hạ hừ một tiếng: "Dù sao người đau cũng không phải em, anh ấy, cứ ỷ vào bản thân còn trẻ mà chà đạp chính mình đi!"

Phòng Viên cười khẽ, cọ vào mặt cô: "Cô gái ngốc, anh tự biết nặng nhẹ. Thật vất vả mới có thể ở bên cạnh em, anh chắc chắn sẽ thật yêu quý thân thể của mình. Anh còn muốn sống với em đến trăm tuổi mà. Lần này chỉ là ngoài ý muốn thôi, anh đảm bảo sau này sẽ không có nữa."

Bình Luận (0)
Comment