Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 636

Chương 636 - Chương 636 -

Bọn lưu manh đáng lẽ phải vào bằng cầu thang bình thường, dùng chìa khóa mở ra rồi phóng hỏa. Vì vậy, cô kiểm tra camera hướng cầu thang, điều chỉnh đến thời gian nửa giờ trước khi xảy ra hoả hoạn, dùng chế độ tua nhanh để xem.

Quả nhiên, vào lúc một giờ đêm, một bóng người đang ngó nghiêng xung quanh tiến vào khu vực camera quay được, cùng lúc đó, một nhân viên bảo vệ đang cầm đèn pin đi tuần tra, người này giật mình vội vàng trốn vào hành lang. An Tri Hạ phóng to hình ảnh, chụp lại hình ảnh hơi mờ của người đàn ông. Cô sử dụng máy tính làm tấm ảnh như được chụp từ nhiều góc sau đó rửa ảnh.

An Tri Hạ quay về văn phòng, gọi trưởng đài tới, chỉ vào chồng giấy in dày cộp trên bàn, bên cạnh là hai nghìn lá thư, cười nhẹ nói: "Trưởng đài, phiền ông liên lạc với các đồng chí vừa rồi, để họ nhanh chóng liên hệ với nhà tuyển dụng tham gia cuộc thi cuối tuần này."

Trưởng đài kinh ngạc bước tới xem qua, mỗi tờ giấy đều in một bản thu nhỏ của lý lịch, hộ khẩu và bằng tốt nghiệp của người nộp đơn, chồng này phải có tới hai nghìn bản!"Đây là..." Ông ta kích động lật những tờ tài liệu ở dưới, có chút không nói nên lời!

"Tôi thích sao lưu tài liệu, mỗi ngày tôi đều chọn ra những văn kiện đủ tiêu chuẩn sau đó mang về nhà, đợi đến ngày hôm sau đi làm để anh trai tôi in thành hai bản, tạo điều kiện thuận lợi cho việc kiểm tra."

"Được được, được!" Trưởng đài thở dài một hơi nhẹ nhõm, mỉm cười gật đầu: "Tôi nói rồi mà, hôm nay anh của cô lại mang một bọc to đến văn phòng. Nghe tin những văn kiện cô vất vả chọn cả tuần đều bị đốt cháy thì anh ấy chỉ tức giận một chút rồi không để ý nhiều quay lại chuẩn bị quay.

Hoá ra cô đã sớm đề phòng rồi! Thói quen này tốt thật đấy."

Nói xong, ông ta nhờ trợ lí bỏ đống văn kiện này vào trong thùng giấy rồi mang đến đội truyền thông.

An Tri Hạ nhờ người dọn dẹp hòm thư trước cửa đài truyền hình, nhưng cô chỉ giả vờ xem suốt nửa tiếng. Thông báo quy định thời gian tuyển dụng là một tuần nên cô sẽ không trao cơ hội cho những ứng viên vượt quá thời hạn, lần này cũng chỉ là đưa một tấm ảnh ra ngoài thôi.

Cô chợt đứng dậy, cầm một lá thư rất mỏng, đi ra ngoài với vẻ mặt vui vẻ.

"Đi đâu?" Phòng Viên vừa lái xe máy tới, cười hỏi.

An Tri Hạ chạy tới nhảy lên xe: "Tới đồn cảnh sát gần đây đi."

Phòng Viên không nói lời nào khởi động xe.

Trên đường đến cục cảnh sát, An Tri Hạ mới ngắn gọn kể lại cho anh chuyện xảy ra lúc sáng rồi giơ lá thư trong tay lên.

Trong mắt cô lấp lánh niềm vui, khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười rạng rỡ: "Vốn là muốn làm đối phương bối rối, chọn ra một người trong hàng trăm bức thư trong hộp thư, không ngờ lại nhận được phần thưởng ngoài ý muốn!"

Phòng Viên cầm lấy tấm ảnh xem, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: "Thật sự có người chụp được sao? Chẳng phải là ánh đèn pin đã đánh động đến tên lưu manh đó sao?"

Hai người vừa đi về phía toà nhà văn phòng vừa nói chuyện: "Các đồng chí trong đồn cảnh sát suy đoán thời điểm xảy ra vụ cháy cách thời điểm tuần tra ở phòng bảo vệ không lâu. Em đoán tên lưu manh đã nhầm ánh đèn của nhân viên bảo vệ nên tránh đi phải không?" Cô ngẫm nghĩ chút rồi trả lời.

Phòng Viên nhướng mày nhưng cũng không nói gì nhiều.

Đến đồn cảnh sát, họ giao tấm ảnh ra, rồi đưa bọn trẻ đến một nhà hàng quốc doanh ăn cơm. Tình cờ gặp được đồng nghiệp của Phòng Viên, một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt hung dữ tầm ba mươi tuổi, ánh mắt không ngừng dừng lại trên người An Tri Hạ.

Phòng Viên lạnh mặt bước tới chắn trước mặt cô: "Đội trưởng Quan, về sau anh đừng lái xe buổi đêm nữa, không mắt lại kém đi."

Bình Luận (0)
Comment