Đội trưởng Quan trợn mắt, khàn giọng nói: "Tiểu đội trưởng Phòng, đừng cho rằng anh đi Đông Bắc một chuyến, nghĩ mình làm được việc là kiêu ngạo. Đội vận chuyển đang làm rất tốt, chưa đến lượt anh lên tiếng dạy tôi!"
"Đúng vậy, vừa mới ra ngoài một chuyến, thiếu chút nữa là không quay về được còn dám kiêu ngạo trước mặt chúng ta." Một người đàn ông lùn cười khẩy: "Công việc của chúng ta không dễ, tiểu đội trưởng cũng không phải là việc mà con chó hay con mèo có thể làm được. Tôi khuyên cậu sống khiêm tốn một chút, không lần sau cả người lẫn xe đều phải bỏ lại giữa đường đấy."
"Tiền tháng này thậm chí tôi còn chưa nhận được, còn người này thì hai ba ngày lại đưa các con đi ăn nhà hàng một lần, tôi đoán chắc cậu cảm thấy mình sắp không có tiền để tiêu nên mới tận hưởng nốt đúng không?"
Một nhóm năm người anh một câu tôi một câu cười nói vui vẻ.
Ba đứa trẻ mặt đỏ bừng vì tức giận, An Tri Hạ không kiềm được mà muốn nhảy ra ngoài.
Phòng Viên cản bọn họ lại, cười lạnh nói: "Tôi thì không thể dạy được đội trưởng Quan rồi, nhưng tôi tin chị dâu có thể làm anh hiểu ra. Dù sao trông tôi cũng đẹp trai, tính ra trong đội cũng có tiếng. Đội trưởng Quan, anh nói xem chị dâu sẽ nghe tôi hay nghe anh đây?"
Câu này này làm mặt đội trưởng Quan đỏ bừng, tự ti hét lên: "Tôi, ông đây mà phải sợ cô ấy à? Đi đi, chuyện nhà người ta tan nát cũng không liên quan gì đến các người!"
Thế nhưng Phòng Viên lạnh lùng liếc những người khác: "Ông đây? Thật sự không tin nổi, không ngờ anh được cái miệng còn bản lĩnh thì không có."
"Mày nói cái gì?" Người đàn ông này tức giận, chỉ vào mặt anh: "Mày chỉ là thằng nhóc tóc còn chưa mọc hết mà đòi nói chuyện bản lĩnh với tao? Lúc ông đây biết lái xe mày còn đang ở trong bụng mẹ đấy..."
Phòng Viên đưa tay ra dùng lực nắm nhẹ lấy ngón tay của ông ta, người đàn ông cao to trước mặt đau đớn đến vặn vẹo người, toát hết mồ hôi lạnh, khí thế vừa nãy đều mất hết rồi, tức giận nói: "Đau, mau thả tao ra!"
"Đừng nghĩ tôi không biết những trò vặt vãnh mà các người làm." Anh lạnh mặt nói: "Thực sự cho rằng đội vận chuyển là do nhà các người mở à? Nhìn thấy người khác có đơn hàng là ghen tị, mở miệng là thấy mấy lời chửi rủa. Tệ hơn là anh còn ra tay với mấy chiếc xe nữa, thậm chí còn lôi kéo các băng nhóm tội phạm để làm khó đồng nghiệp, chia tài sản đã trộm được."
Anh vừa nói xong, những người khác đều run rẩy.
Đội trưởng Quan cau mày nói: "Tiểu đội trưởng Phòng, ăn nói cho tử tế, đừng có vu oan giá hoạ cho chúng tôi! Chúng tôi chỉ có hơi xấu tính một chút, ăn nói không được tử tế nhưng chưa bao giờ làm chuyện xấu với người khác. Cái gì mà động đến xe, cái gì mà lôi kéo băng nhóm phạm tội, chúng tôi tuân thủ tốt pháp luật đấy nhé. Làm gì có chuyện phá hoại tài sản công cộng chứ?
Biết đâu là do cậu động đến mấy tên tội phạm đó hoặc là không may gặp phải thì sao."
Những người còn lại cũng gật đầu: "Chúng tôi ngoài làm việc ra thì đi ngủ, làm gì có đầu óc để đi tính toán chuyện người khác?"
"Em trai ơi, anh trai ơi, ông nội ơi, nhanh bỏ tay ra đi, đau chết mất." Tuy chỉ bị Phòng Viên nắm một ngón tay thôi nhưng hắn ta cũng đau đớn không chịu nổi. Cơ thể ông ta gần như xoắn lại vì chịu đựng cơn đau ở ngón tay.
Thấy người đàn ông chột dạ phủ nhận, cũng không có ai quan tâm đến ông ta, người đàn ông tái mặt, không ngừng cầu xin tha thứ.
Phòng Viên buông tay ra, lạnh giọng nói: "Vì đội trường tôi có thể bỏ qua, nhưng tôi cũng không phải kẻ hèn nhát để mặc người ta ức hiếp. Sau này gặp vợ con của tôi thì phải đi đường vòng. Nếu để tôi biết các người có ý đồ xấu, ha..." Tiếng cười đó giống như một con thú đến từ nơi sâu nhất của địa ngục, khiến người khác phải cảm thấy ớn lạnh: "Tôi sẽ cho các người phải thấy hối hận."