"Cậu, cậu đang dọa ai đấy!" Một người đàn ông cao to khuất sau đám người dữ tợn nói: "Tính làm gì, ai không có bản lĩnh. Cậu ở trong đội của chúng tôi ngồi còn chưa vững còn dám doạ nạt người khác."
Phòng Viên cười lớn, người khác còn không dám động đậy, người đàn ông này giống như một con báo lao về phía trước, không sợ bị ném về lại vị trí ban đầu. Anh bình tĩnh nói: "Người làm nhiều chuyện xấu, chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Tôi chỉ muốn sống cuộc sống riêng của mình, không có thời gian đi xử lý chuyện cũ của các anh. Nếu các anh cứ thích giơ móng vuốt của mình ra thì tôi không chắc sẽ nói ra những gì đâu.
Chắc không ai muốn đến đồn cảnh sát đâu nhỉ?"
Mấy người kinh ngạc nhìn nhau, có vẻ như anh đã biết gì đó.
Đội trưởng Quan gượng cười: "Anh em của tôi có chút nóng nảy, ăn nói không hay, tiểu đội trưởng Phòng đừng để bụng. Mọi người ăn đi, chút nữa chúng tôi phải khởi hành rồi." Nói xong thì nháy mắt với những người xung quanh.
Bọn họ cãi nhau cả ngày trời cũng không thắng nối cuối cùng đành phải muối mặt dời đi.
"Đại ca, chúng ta để cho cậu ta uy hiếp như vậy sao?" Người đàn ông bị đau tay không phục hỏi.
"Không thì sao?" Đội trưởng Quan hận đến nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến An Tri Hạ, lại nghĩ đến con hổ cái nhà mình, lửa giận trong người bốc thẳng lên đầu: "Phòng Viên quá tàn ác, chúng ta không ai biết anh ta thâm sâu đến mức nào cho đến khi điều tra được rốt cuộc là như thế nào, chỉ có thể mặc kệ trước đã. Hơn nữa, lần đi Đông Bắc này của anh ta, húng ta động tay động chân không ít, vậy mà bọn họ vẫn không hề hấn gì trở về, nên thực sự chúng ta không hề gây ra bất kì cái chết nào phải không?"
"Đại ca." Người đàn ông ban nãy bị ném xuống đất mang vẻ mặt nham hiểm, cúi xuống xoa lưng, nhe răng cười thầm nói: "Xe đội vận chuyển gặp rất nhiều chuyện trên đường, lần này là bọn họ may mắn, không có lần sau đâu. Phụ nữ không có đàn ông làm chỗ dựa, ra ngoài bị ức hiếp, đến lúc đó đại ca đến bảo vệ là được."
Khuôn mặt đội trưởng Quan lộ rõ vẻ mong đợi, nhưng ngay lập tức tỉnh táo lại, thô bạo đá cậu ta một cước làm cậu ta lăn lộn hai vòng trên đất, hung ác nói: "Hay là cái chức đội trưởng này mày làm luôn đi? Dám để ông đây làm mồi nhử, sốt ruột thế à?
Tôi nói cho các cậu biết, sắp tới an phận một chút, nếu có ai bị tóm được, đừng trách tôi không nể tình anh em. Được rồi các cậu về đi, thay tôi nói với chị dâu tôi cùng với cấp trên đi uống rượu bàn chuyện làm ăn."
Mọi người đều gật đầu hiểu ý.
Phòng Viên xoa đầu bọn trẻ, gọi đồ ăn rồi nhìn về phía An Tri Hạ: "Sợ à?"
Cô nhìn người phục vụ, thấy người phục vụ ngẩng đầu lên nghe, cô cười nhẹ lắc đầu: "Lúc làm việc chắc chắn sẽ xảy ra nhiều chuyện, nhưng mà mâu thuẫn giữa đàn ông bọn anh thẳng thắn, gay gắt hơn bọn em nhiều."
Nhà hàng quốc doanh không phải là nơi thích hợp để nói chuyện vì có nhân viên của đơn vị cũng rất thích đồ ăn ở đây, thậm chí còn có vài đồng nghiệp của họ nữa.
Họ đổi chủ đề, thì thầm về lễ đính hôn ngày mai.
Vì Phòng Viên vừa đi công tác về nên có hai ngày nghỉ ngơi, dự định chiều mai buổi chiều sẽ dẫn bọn nhỏ đến liên đoàn hợp tác xã cung ứng tiếp thị toàn Hạ Hoa mua ít đồ cho lễ đính hôn ngày mai. Anh không biết nhiều về vấn đề này, chiều nay sẽ hỏi một số chị dâu trong đội, hỏi luôn cả mấy người bạn xem những gì cần thiết cho lễ đính hôn.
Ăn xong bữa cơm, như thường lệ bọn họ tới một công viên nhỏ. Phòng Viên ngồi trên ghế đá, vẻ mặt nghiêm túc kể lại chuyện vừa rồi: "Đội vận chuyển cạnh tranh cực kì khốc liệt, bởi vì nhiệm vụ của bọn anh là vận chuyển trên những quãng đường ngắn hoặc đường dài nên bọn anh thường xuyên gặp phải những băng nhóm chặn đường."