Khi dùng bữa, bà cụ Khương trang điểm một lớp nhạt cho An Tri Hạ, sau đó thay vào một chiếc váy ôm màu đỏ được thêu chim tước màu bạc, dài qua đầu gối không có tay áo, được cải tiến lại dựa trên sườn xám, phác họa ra những đường cong đẹp nhất, tôn lên chiếc cổ nhỏ dài xinh đẹp. Cô mang lên đôi giày da màu đỏ cao năm phân, khiến cho bắp chân càng thêm trắng nõn với độ cong tao nhã
Cô vẫn tết kiểu tóc con rít dịu dàng, làm cho vẻ đẹp phóng khoáng mỹ lệ thêm một tầng ánh sáng nhu hòa, trông rất động lòng người.
Họ hàng tới sớm, bọn họ nhìn thấy An Tri Hạ cười nhẹ bước xuống lầu liền ngẩn ngơ, trong đầu mơ hồ hiện ra dáng vẻ năm đó của mẹ An, nhưng cô gái trẻ trước mắt lại hơn ở phần khéo léo, có nét đẹp sắc nước hương trời!
Ngay sau đó, một bà lão tóc bạc trắng được búi gọn gàng kỹ lưỡng bằng một cây trâm gỗ nghiêm mặt nói: "Các ông các bà à, đứa cháu ngoại này của các người là đang làm công việc ở đài truyền hình sao? Bình thường nó cứ như vậy mặc đi làm à? Quá không có thể thống mà. Nhà họ Khương chúng ta tuy không có những ngày vẻ vang, nhưng con gái trong nhà phải đoan trang khéo léo! Làm sao mà như vậy được, học đâu ra cái thói ăn mặc không có thể thống đó!"
Bà cụ Khương vốn đang tươi cười như nở hoa lập tức xụ mặt: "Dì Ngưu, dì nói lời này là có chút thiệt thòi rồi? Ban đầu khi cha vẫn còn sống, dì cũng không ít lần mặc sườn xám mà? Phần xẻ tà thì hận không thể khoét đến eo, tại sao cháu gái tôi lại không được lộ ra bắp chân với cánh tay?
Đây là Hạ Hoa mới, đề cao chủ nghĩa nữ quyền, vậy mà dì còn theo kiểu cách cổ hủ đó yêu cầu người khác?
Hơn nữa, cháu ngoại gái của tôi có tôi quản, dì đi mà nhìn chằm chằm con cháu nhà dì đi."
Bà Ngưu tức giận muốn té ngửa, bây giờ bà ta đã con cháu đầy đàn, không cần phục dịch cho chủ nhân, cũng không cần tâng bốc thiếu gia tiểu thư dòng chính, ở nhà độc đoán đã lâu, dường như đã quên dáng vẻ khom lưng khụy gối trước kia.
"Cháu cũng biết đây là thời đại Hạ Hoa mới à? Vậy tôi không còn là bà dì nhà mấy người nữa, mà là bậc bề trên chính thức của mấy người, nhìn dáng vẻ của mấy người xem, được bao nhiêu người để tôi vào trong mắt?"
"Vậy thì bà cũng phải có dáng dấp của bề trên trong nhà." Bà cụ Khương hừ một tiếng: "Hôm nay là ngày tốt quan trọng của cháu ngoại tôi, dì Ngưu cũng đừng ra vẻ ta đây ở nhà chúng tôi. Nếu không dì nhìn thử tôi có dám lấy chổi đuổi dì ra ngoài hay không, cái gì mà không còn là bà dì, vậy bà đừng có ra vẻ phong kiến của thế gia vọng tộc."
Ông cụ Khương cũng lạnh mặt nói: "Dì Ngưu, nếu như cái cửa họ hàng này dì không muốn vào, cửa ra ở chỗ đó, thứ cho chúng tôi không tiễn!"
Bà Ngưu giật giật miệng cuối cùng không dám nói gì nữa, dùng sức trừng mắt với An Tri Hạ, ngồi ở trên ghế sô pha mím môi gọi con cháu nhà mình đến ăn uống, một mâm sô cô la trên bàn lập tức thấy đáy.
Ông hai Khương là một người đàng hoàng, mà bà hai Khương cũng bị mẹ chồng áp chế nên khá hiền lành. Ánh mắt của người cháu ở phía dưới đảo qua lại, không dám làm gì quá mức, dẫu sao sức chiến đấu của bà cụ Khương rất mạnh, lại được ông cụ Khương che chở cho, đè ép bà của mình đến mức không dám nói gì thêm.
Ngược lại, một người phụ nữ đầu tóc đen nhánh dưới mắt có nếp nhăn, mặc đồ cực kỳ sang trọng cười cười tiến lên nói: "Chị dâu, chị tìm đứa cháu gái ngoại này trông thật giống chị khi còn trẻ, còn giống hơn so với Tú Nhi."
"Đúng vậy." Bà cụ Khương nghe được hai chữ Tú Nhi, trong lòng bắt đầu quặn đau, bà nhìn nét mặt tươi cười như hoa của cháu gái đang đứng trước mặt, cũng cười theo nói: "Cháu gái của tôi, là chiếc áo bông nhỏ trời cao ban cho tôi, còn hiểu chuyện thân thiết hơn Tú Nhi nữa kìa. Con bé kia cả đời này chỉ làm được một chuyện đúng, chính là để lại đứa trẻ thông minh hiếu thuận thông minh này."