Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 646

Chương 646 - Chương 646 -

Lăng Chi Đình bĩu môi thẹn thùng cười nói: "Đồng chí Hàn Đông Nhất nói trong nhà anh ấy chỉ có một người con trai thôi, về sau nhà xe đều thuộc về hai chúng cháu. Sính lễ và lễ vật đám hỏi gì đó chỉ là hình thức."

"Tiểu Hàn rất khách khí." Bà cô Khương tiếp lời tán thưởng: "Sính lễ thì cho một nghìn tám trăm tám mươi tám, còn đưa tới một cái tivi màu lớn, cho hai người em vợ chiếc xe gắn máy. Lễ vật đám hỏi thì càng nhiều, chín nghìn chín trăm chín mươi chín, tôi cũng bảo ban đôi vợ chồng trẻ thật lâu thật dài, gì mà máy may chỉ khâu, máy ghi âm, đồng hồ đeo tay gì đó đều đưa tới.

Toàn kinh đô chắc không được bao nhiêu người phóng khoáng như vậy nhỉ? Tôi chỉ kể với họ hàng thân thuộc thôi, các người cũng đừng truyền lung tung ra ngoài, đỡ cho bị người khác chụp cái mũ lớn, gia đình chúng ta không ai thoát được."

Nghe bà cô Khương anh một câu tôi một câu khoe khoang đạp bọn họ xuống đất, An Tri Hạ và An Tri Thu nhìn nhau một cái, cuối cùng hiểu rõ tại sao bà cụ Khương và mẹ Khương nói trước cho bọn họ nghe.

An Tri Hạ không nhịn được hỏi: "Bà cô, chẳng phải trước kia nhà chúng ta cũng là gia đình giàu có sao? Sao bà cô lại thổi phồng mười nghìn đồng đó đến tận trời vậy chứ?"

Người nhà họ Khương vừa nghe cũng không nhịn được cười lớn, bà cụ Khương nhìn cô em chồng nhăn nhó mặt mày, nói: "Có thể là hai mươi năm qua, em ấy không có cuộc sống như ý muốn, quên đi thời gian trước kia, dính vào cái tính không phóng khoáng, thấy tiền là sáng mắt."

"Chị dâu!" Bà cô Khương cắn răng nói: "Quả thật trước kia nhà chúng ta có tiền, nhưng sau đó tất cả tiền đều bị anh quyên góp hết, nhà anh chị còn có thể dư lại bao nhiêu chứ? Dựa vào hai ba trăm đồng tiền lương mỗi tháng ư, anh chị mới là người túng quẫn đấy?

An Tri Hạ, cháu có biết mười nghìn đồng là bao nhiêu không? Có thể cả đời cháu cũng không kiếm được, ghen tị thì cũng không nên tự mình dát vàng như vậy! Nhìn xem bản lĩnh chọn đàn ông của cháu kìa, người ta còn không dám tâng bốc."

An Tri Hạ giễu cợt nói: "Mười nghìn đồng tiền thật không nhiều, bà cô à, tiền công mỗi tháng cháu viết tiết mục cho đoàn biểu diễn cũng không khác biệt nhiều lắm."

"Cháu nói bậy!" Bà cô Khương trực tiếp bác bỏ, nói: "Con bé này, tuổi còn trẻ cũng không thể vì lòng hư vinh mà mở miệng ra toàn là lời nói dối."

"Nếu chú tương lai của cháu làm trong tòa soạn báo, vậy chắc hẳn sẽ từng nghe qua tên cháu." An Tri Hạ nhíu mi cười nói: "Biên đạo của cuộc so tài mùa xuân giữa các đoàn biểu diễn, được lãnh đạo cấp cao gọi tên biểu dương, chủ nhiệm kênh nước ngoài của đài truyền hình, không có chữ phó đâu ạ.

Đúng rồi, tuần trước cháu vừa mới được thăng chức lên làm phó đài truyền hình, những thứ này cô có thể nhờ người hỏi thăm.

Trong đài cũng đã tài trợ cho chúng cháu hai chiếc xe nhỏ và mấy phòng ở, chậc chậc, thật không biết tại sao có người có thể tâng bốc mười nghìn đồng tiền lên tận trời cao thế nhỉ? Nhất là nhà họ Khương chúng ta còn từng là nhà giàu có trong thành phố nữa."

Ông cụ Khương cầm tờ báo đưa về phía trước: "Tôi vẫn còn giữ đây này, nhìn một chút Hạ Hạ của chúng ta xem, bên trái là người đứng đầu, bên phải chính là Hạ Hạ. Cả nước đều có thể xem tờ báo này, không thể bảo là chúng tôi hù dọa các người nha?"

Tất cả mọi người đều xông tới trợn to hai mắt nhìn, xem thử người thật trên báo, cảm thấy thế giới này thật quá khó tin.

Cô Khương có chút khó khăn hỏi mẹ Khương: "Không phải cháu gọi điện thoại nói rằng, cha mẹ hai anh chị bọn nó đều mất rồi, khi con bé phải chịu rất nhiều khổ cực, còn xuống thôn quê làm thanh niên trí thức sao?"

"Đây là sự thật ạ." Mẹ Khương gật đầu một cái: "Chúng tôi trước giờ làm gì cũng điệu thấp, tự mình thăng chức phát tài không được sao? Không cần phải la hét cho toàn thế giới biết như vậy chứ?"

Cảm giác hơn người vừa rồi đã mất hẳn, cả nhà cô Khương uể oải đứng một bên, có chút không thể tiếp nhận được việc gà rừng biến thành phượng hoàng, chỉ có thể lên tinh thần chờ nhìn đối tượng cao lớn thô kệch đến từ đội vận chuyển của An Tri Hạ.

Bình Luận (0)
Comment