An Tri Hạ và An Tri Thu đứng bên cạnh Phương Hồng Diệp, nhỏ giọng nói: "Chị dâu, chị đừng nghe bọn họ nói bậy. Người trong thành phố hay người ở nông thôn chỉ khác nhau cái hộ khẩu, chị bây giờ đã là học sinh trung học năm hai, học thức như vậy lên thành phố không cần sợ bị người khác làm khó, người có lý không sợ gì cả, cứ mắng lại là được."
An Tri Thu cũng nói: "Vợ, cả nhà chúng ta đều yêu quý em, em đừng nghe mấy người ngoài này nói rồi khó chịu tủi thân. Cuộc sống là của chúng ta, chua ngọt đắng cay tự mình thưởng thức.
Chờ đến lúc em sinh đứa trẻ ra rồi bảo dưỡng cơ thể cho tốt, tiếp tục đi học cũng được, đi làm ở đài truyền hình với anh và em gái cũng được. Chúng ta cùng nhau cố gắng không dựa vào người nhà, chắc chắn có thể phấn đấu đến ngày thành công."
Phương Hồng Diệp cười nói: "Em cũng không yếu ớt như tưởng tượng của hai anh em anh đâu, nếu em đã quyết định gả cho anh, là em đã làm tốt công tác tư tưởng bị người khác nói xấu. Điểm khác biệt chính là, em có thể học lên đến năm hai trung học, đợi sau khi tốt nghiệp em có thể đến làm việc với mọi người, trừ việc gia cảnh không tốt, em sẽ không để mọi người mất mặt vì điều gì khác.
Vậy sức của em không hề yếu nha, cơ bản là em không sợ."
Hai anh em thở phào nhẹ nhõm, vừa vặn Phòng Viên mang theo ba đứa bé và ba người lớn tới.
"Anh Dương, anh Tề, chị dâu Tề, hoan nghênh hoan nghênh." Ông cụ Khương đứng lên vội vàng đi ra đón khách.
Bà cụ Khương cũng cười cười khoác cánh tay ông cụ Tề: "Thật là khách hiếm nha, không biết ngọn gió nào thổi mọi người tới đây đây?"
Ông cụ Tề cười chỉ vào Phòng Viên nói: "Dĩ nhiên là luồng gió xuân này này, mời mấy ông bà già chúng tôi đi theo làm mai."
Hai ông cụ đều mặc trên mình quân phục có chữ "Z", phía trên gắn đầy huân chương chói mắt, dù cả hai đều đã tóc hoa râm nhưng bọn họ vẫn đứng nghiêm, vẫn có tinh thần khí thế như hồi tuổi trẻ chiến đấu vì Tổ quốc, giọng nói vang vọng: "Viên Tử đã không còn cha chú trong nhà, không muốn cô bé Hạ tủi thân nên để mấy người chúng tôi đến giúp sức một chút, như thế nào, không làm mọi người mất mặt chứ?"
"Không có không có..." Bà cụ Khương vui vẻ không ngừng gật đầu, liếc mắt nhìn cô em chồng nói: "Mọi người là ân nhân lớn dựng nước Hạ Hoa của chúng ta, cho dù là các vị lãnh đạo cấp cao cũng muốn mời các ông tới làm mai."
Họ hàng ai cũng hâm mộ ghen tị, nhưng bọn họ nghĩ lại một chút, nhà đằng trai không có bậc cha chú làm chỗ dựa, còn phải mời người ngoài tới giúp thì làm gì có bản lĩnh như các cụ nhà mình?
Hiện tại An Tri Hạ lợi hại thì thế nào, tìm một người đàn ông không bằng mình, từ nay về sau phải sống một cuộc sống nam yếu nữ mạnh, chắc chắn sẽ không hạnh phúc nổi.
Cô Khương không nhịn được hạ thấp eo một chút, cùng mọi người trong họ nhìn về phía ba đứa bé kia, nhìn thấy bọn chúng có dáng dấp giống Phòng Viên, trong mắt hiện lên vẻ nhiều chuyện, họ nhìn nhau một cái rồi vui vẻ đến run rẩy cả người.
Bọn họ cùng nhìn về phía thanh niên cao to đang xách đồ đi đằng sau, rất khó mà trái lương tâm bảo người ta to lớn thô kệch. Vóc dáng cậu ta cao to khuôn phép, mi mắt lạnh lùng, mũi cao môi mỏng, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, dù cậu ta có vết sẹo ngay chân mày, nhưng nó chỉ làm người khác phải khiếp sợ với khí thế của cậu, có một loại hiên ngang như quân phiệt năm đó.
Cậu ta kính cẩn bước lên phía trước, cúi người hỏi thăm sức khỏe ông cụ Khương, bà cụ Khương và cha mẹ Khương, vật trong tay thì giao cho An Tri Thu.
Bọn nhỏ cũng bắt chước chào những người chúng biết.
"Anh cả, vậy là Tri Hạ phải làm mẹ kế sao?" Bà cụ Ngưu không nhịn được có chút hả hê nói: "Vậy bản lĩnh của đồng chí Phòng Viên cũng thật lợi hại."