Không đợi người lớn đáp lời, Phòng Ca Hân đã ngẩng cái đầu nhỏ xinh, nghiêm túc nghiêm trang nói: "Cháu chào bà cố ạ, cháu và anh chị không phải là con của cha, chính xác mà nói cha là chú ruột của chúng cháu. Sau này khi chị Hạ gả cho cha, chúng cháu sẽ gọi chị Hạ là mẹ.
Chúng cháu cũng đã lớn, rất nghe lời hiểu chuyện, không cần mẹ phải tốn nhiều công sức chăm sóc, chúng cháu còn có thể giúp mẹ trông trẻ. Bỗng dưng mẹ có nhiều hơn ba đứa trẻ thân thiết hiểu chuyện sau này có thể làm nên chuyện lớn, không phải sẽ rất hạnh phúc sao?"
"Đúng đó dì Ngưu, ba đứa nhỏ rất thông minh khôn khéo, sau này chúng ta có muốn lo cũng lo không tới đâu." Bà cụ Khương vội vàng tiến lên che chở cho bọn nhỏ: "Hôm nay tôi mời mọi người tới đây là để biết mặt mũi nhau, chứ không phải để mọi người phát biểu ý kiến. Nếu không, hay là mọi người về nhà xem tivi đi. Cháu ngoan của tôi tham dự tivi nhìn rất đẹp đấy."
Sắc mặt của ông cụ Khương cũng hơi nặng nề nhìn họ hàng xung quanh một cái, mọi người không cam lòng phải ngậm miệng lại.
Ông cụ Tề cười nói: "Mấy ngày Viên Tử phải đi công tác ở Đông Bắc, mang về đây không ít thứ tốt, vừa vặn có thể đưa thêm vào sính lễ." Bà thẳng tay mở ra từng món đồ được An Tri Thu đặt trên bàn trà.
"Đây là hai cây nhân sâm năm trăm năm, nhìn xem thân nhân sâm tròn tròn mập mạp này, rễ cây cũng có nhiều nhánh, là đồ bổ rất khó có được. Tôi sống đến từng tuổi này rồi, đây là lần đầu tiên được thấy nhân sâm nhiều năm đến vậy, có cho tôi ba bốn mươi nghìn, tôi cũng không muốn bán. Nhìn lòng thành của đứa nhỏ này đi!"
Người nhà họ Khương hài lòng cười, không ngừng gật đầu, mặc dù bọn họ không ngại sính lễ của Phòng Viên nhiều hay ít, nhưng từ phần sính lễ này có thể nhìn thấy tình cảm anh dành An Tri Hạ nhiều đến mức nào.
Họ hàng của nhà họ Khương cũng hoàn toàn ngừng công kích, bọn họ còn chưa từng nhìn thấy nhân sâm to đến vậy, có mang hai người trong bọn họ bán đi cũng không được cái giá đó. Mười nghìn đồng hiện tại lại không đáng giá đến vậy sao?
Bọn họ nhìn Phòng Viên, không phải anh làm việc trong đội vận chuyển sao? Tại sao người làm mai lại là hai vị Đại tướng khai quốc, sính lễ thì là hai cây nhân sâm năm trăm năm, vậy rốt cuộc anh là ai?
"Còn những thứ này đều là dược liệu quý giá Viên Tử cố ý mang từ Đông Bắc tới, cho dù pha rượu hay nấu thuốc đều rất tốt." Ông cụ Tề mở tiếp những sính lễ khác, lấy từ trong giỏ ra một khay đầy: "Tiền mừng thì là năm nghìn hai trăm đồng."
Ông cụ Khương cười ha hả thu vào, xoay người nhét tiền vào trong ngực An Tri Hạ: "Dược liệu này thì bà tạm thời lấy, còn số tiền này hai vợ chồng trẻ các cháu cầm tạm sống qua ngày nhé."
Hai nhà đều vui vẻ đính hôn cho đôi vợ chồng, lại tính tới chuyện khi nào kết hôn.
"Hai vợ chồng bọn chúng sống thật tốt đều tốt hơn bất kỳ thứ gì, chúng ta cũng không cần tham một đồng tiền của bọn chúng, Phòng Viên cho bao nhiêu lễ vật đám hỏi, chúng tôi sẽ thêm bấy nhiêu đồ cười." Bà cụ Khương cười nói: "Đứa nhỏ là cô gái duy nhất của nhà chúng tôi, nhất định ngày lấy chồng phải nở mày nở mặt."
"Viên Tử và chúng tôi đều hiểu rõ." Ông cụ Tề là một người vô cùng thông thái, biết tình huống ở nhà họ Khương là như thế nào. Nhà họ Khương không thiếu tiền, làm người cũng khiêm tốn nên chọc cho các vị họ hàng này ghen tị. Bà dứt khoát nói ra hết: "Gia đình của Viên Tử có một căn tứ hợp viện ở trung tâm thành phố, chờ đến khi đôi vợ chồng trẻ này về hưu có thể đến ở." Vì để tăng sức thuyết phục, bà còn phải kể đầu đuôi ra: "Viên Tử còn phải đi làm, bọn nhỏ thì đi học, cho nên bọn chúng phải tạm thời ở trong đơn vị. Viên Tử đã sửa sang căn nhà, tôi đã đi xem qua, nơi ở rất tốt. Bốn phía xung quanh đều là người nhà của anh em trong đội, sẽ không có mâu thuẫn gì quá lớn."