Phòng Viên đi tới sau lưng cô, cười nói: "Mỗi một người đều có duyên phận của mình, đây là việc không vội vàng được, có lẽ anh cả cũng muốn giống anh, không muốn tạm bợ cho qua."
An Tri Hạ nhớ đến nguyên văn lời nói của anh, lại nhớ đến mình cũng phải phí thời gian đến năm ba mươi tuổi, không nhịn được hỏi: "Nếu cả đời này vẫn không gặp được duyên phận của mình, anh vẫn sẽ chờ sao?"
Cô hiểu rất rõ về quan niệm tình yêu và hôn nhân của mình, cũng không dám nói ra rằng, nếu như mình không sống lại ở đời này, cuộc đời sau đó có chịu nổi cô đơn không đây, hay phải miễn tìm một người đến sống chung qua ngày.
Anh vuốt ve mái tóc hơi rối của cô, dắt cô đi đến căn phòng trên lầu hai.
Trong loại thời điểm này, An Tri Hạ khôn khéo mềm mại hơn hẳn ngày thường, cứ như một con búp bê bằng bột vậy, làm người khác yêu thích vì sự hiếm lạ.
Vào phòng đóng cửa, anh dùng sức kéo cô một cái, hai người nặng nề ngã xuống giường.
"Phải, đời này không chờ được sẽ chờ đến đời sau, anh không tin trời cao sẽ đối xử tệ với anh như vậy." Anh trìu mến vuốt ve gò má cô, giọng nói trầm khàn mà kiên định: "Phòng Viên anh cả đời chỉ yêu một mình em, Hạ Hạ, anh yêu em, anh muốn cùng em trải qua cuộc sống gia đình, mãi đến khi đi đến bước cuối cuộc đời. Cho dù sau này chúng ta gặp khó khăn thế nào, em cũng phải đồng ý với anh, không được buông tay anh, có được không?"
An Tri Hạ nhìn ánh mắt dè dặt cầu xin của anh, cười cười rồi vòng tay qua cổ anh: "Chỉ cần anh không phản bội em, em sẽ luôn chung đường với anh."
Anh ôm đối phương vào lòng mình thật chặt, ghé sát tai cô nóng bỏng nói: "Anh nguyện từ bỏ tất cả cũng không phản bội em..."
Sau khi ăn cơm tối xong, Phòng Viên mới mang theo ba đứa trẻ quay đầu rời đi.
An Tri Hạ dùng thời gian một đêm, định trước phương hướng sắp tới của mình, nội dung và phạm vi đề thi mà cô thiết kế ra. Cô đang tham khảo cách thi của sau này, chia đề thi thành hai tờ, một số kiến thức tổng hợp và năng lực cá nhân, thiên văn địa lý đều có, còn có một chút quy tắc, kết luận vân vân, khảo sát suy nghĩ về việc thay đổi đề thi. Nhưng cô cân nhắc đến tài nghệ trong trường học của thời đại này, các biến động xã hội đặc thù, và cả yếu tố suy thoái trí nhớ sau khi rời trường của các thanh niên trí thức, cô ra đề cũng không khó, lại có thể bảo đảm chọn ra công nhân viên ưu tú cho mình; một phần khác chính là bốn câu hỏi chủ đạo, khảo sát năng lực phân tích tình huống và tranh luận, cũng như xem thử tam quan của bọn họ.
Sau cuộc họp buổi sáng thì có hai đồng chí trong cục tới, trực tiếp mang Tiêu Vân Lan rời đi.
Tất cả mọi người nhìn nhau nhiều chuyện, rối rít vây quanh trưởng đài hỏi thăm.
"Lãnh đạo, chuyện gì đang xảy ra vậy ạ? Tại sao phó trưởng ban Tiêu bị các đồng chí trong cục mang đi vậy ạ?"
"Có khi nào cô ấy là người phóng hỏa không?"
"Chắc là vậy rồi, cô ta cho là mình có thể kéo nhà tài trợ như phó đài Tiểu An, cũng có thể chế ra tiết mục tỷ lệ người xem cao. Kết quả là cả ba tiết mục văn nghệ đều như hòn đá nhỏ đưa vào biển khơi vậy, không thể văng lên một tia nước nào, không nhìn được chỗ tốt của phó đài tiểu An, ở thời kỳ quan trọng còn đốt mất hai nghìn phong thư xin việc mà chúng ta cực khổ chọn ra từ hơn trăm nghìn phong thư!"
"Không thể nào, phó ban Tiêu còn giúp tôi xin việc cho người nhà của tôi với trưởng đài, không giống loại người không màng đến việc lớn."
"Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, cô ta mới đến có mấy ngày đã có thể dụ chúng ta vui vẻ từ trên xuống dưới? Người đầy mưu mô như vậy, không biết lúc nào đâm một dao sau lưng mình đâu!"
Trưởng đài liên tục phất tay nói: "Chúng ta là nhân viên trong đài truyền hình, cũng không phải là mấy bà nhiều chuyện ba hoa ngoài đường, nói chuyện thì phải có chừng mực biết thật giả. Chuyện chưa được tra xét rõ ràng, các cô cậu không ai được nói nhiều hơn một câu! Không phải còn đang làm việc sao? Giải tán, giải tán mau!"