An Tri Hạ buồn cười gật đầu: "Cái đó, đồng chí Thôi Hiểu Mai luôn ăn mặc tươi mát thoát tục như vậy sao?"
Phương Hồng Diệp sửng sốt một chút: "Tươi mát thoát tục, cô ta á?" Sau khi nhìn lại hai lần, cô ấy cũng không nhịn được nhún bả vai buồn cười: "Đúng là rất tươi mát thoát tục."
Da Thôi Hiểu Mai màu đen, nhưng trong màu đen lại có màu vàng nên không thể mặc màu quá sáng, đặc biệt là màu đỏ hồng rất kén người mặc. Cô ta có một người anh trai là công nhân, không thiếu ăn thiếu mặc, khỏe mạnh hơn những người khác rất nhiều, cộng thêm chiếc áo khoác bông cồng kềnh, đứng chung một chỗ với nữ chính, đúng là một vật làm nền hoàn hảo, tự nhiên đỡ nhan sắc của nữ chính từ sáu điểm lên chín điểm!
"Đúng rồi, thanh niên trí thức Tiểu An, cha tôi nói cuốn sổ cô viết đã được lên kế hoạch xuất bản và in ra với số lượng lớn, công xã cũng đã yêu cầu các bí thư chi bộ mỗi thôn đi họp để chuẩn bị cho đội tuyên truyền." Phương Hồng Diệp nhỏ giọng nói: "Lần này, các cán bộ trong công xã đã kìm hãm cả một mùa đông, cố gắng muốn lập được chút thành tích, đang làm ầm ĩ cả lên. Cha tôi nói người ở phía trên chắc chắn sẽ khen thưởng cô, chỉ mất khoảng hai ba ngày thôi."
"Cho dù là về mặt vật chất hay là tinh thần, thanh niên trí thức Tiểu An cũng sẽ thu hoạch không ít, hơn nữa còn mang lại rất nhiều lợi ích cho sự phát triển sau này."
An Tri Hạ cười nhẹ nói: "Ý định ban đầu của tôi là để càng nhiều người biết về các biện pháp sơ cứu càng tốt, giảm giảm thiểu thương tích xuống thấp nhất."
"Thanh niên trí thức Tiểu An, cô không mang theo mấy thứ lọ, bát, chậu... sao? Đợi lát nữa dọn cơm ra chúng ta có thể lấy trước đấy." Nhìn thấy hai tay An Tri Hạ trống trơn, Phương Hồng Diệp có chút lo lắng: "Người trong thôn chúng ta ăn rất nhiều, nhìn thấy thức ăn công cộng thì đều nóng lòng muốn nhét hết vào bụng, tư thế đó rất đáng sợ, cô chỉ cần đi về lấy cái bát không thôi, đồ ăn cũng đã bị cướp hết sạch rồi. Thế nên nhà ăn cơm tập thể mới hoạt động chưa được bao lâu đã bị khai trừ."
"Nhà tôi cũng không xa lắm, lát nữa tôi sẽ về nhà lấy cho cô hai cái bát."
An Tri Hạ đương nhiên sẽ không từ chối.
Tay của cô đã được chăm sóc trong vòng một tháng rồi, móng tay cũng hồng nhuận bóng loáng, thật sự không thích hợp để bóc tép tỏi. Cô nheo mắt vừa chậm rãi bóc vỏ tỏi, vừa lật giở mấy cuốn sách dạy mẹo vặt cuộc sống, quả nhiên tìm được một giải pháp đơn giản.
An Tri Hạ cầm lấy cái bát Phương Hồng Diệp để ở một bên, bốc một nắm tỏi trong đó, chụp hai cái bát lại với nhau, lắc mạnh như lắc xúc xắc.
Người khác cho rằng cô chơi đùa, lắc đầu không nhịn được nói nhỏ vài câu, còn chưa nói xong, cô đã đặt bát lên bàn mở ra, ái chà chà, hầu như tất cả tép tỏi đều được tách ra rồi.
Phương Hồng Diệp cách cô gần nhất, lập tức cầm lên tay kiểm tra thử: "Thanh niên trí thức Tiểu An, cái... cái tốc độ này cũng quá nhanh đi?" Hầu hết các tép tỏi đều thực sự bị tách ra!
An Tri Hạ cười nói: "Ở chỗ của chúng tôi có người giúp việc vẫn luôn bóc tỏi như vậy, tôi thử qua một chút, hình như cũng không khó lắm."
Hai cô gái nhỏ một người cầm hai cái bát lắc mạnh, trong lúc đó cũng có người khác tò mò bắt tay vào thử, tốc độ trực tiếp tăng lên mấy lần, không bao lâu sau tất cả tép tỏi trong chậu đều được lột sạch sẽ.
Kỳ Vân Lan tiến lên cười hỏi: "Thanh niên trí thức Tiểu An hiểu biết nhiều thật đấy, cũng là thanh niên trí thức mà tôi vừa không biết cách cứu người, vừa không biết cách bóc tỏi như thế."
An Tri Hạ nhìn sang, tự nhiên thấy được vẻ mặt thăm dò của đối phương, cười nhẹ nói: "Thanh niên trí thức Kỳ, nếu cậu không có đủ kiến thức và học thức thì cũng đừng mang ra nói. Hạ Hoa của chúng ta có lịch sử mấy ngàn năm, cuối thời Đông Hán, Tam Quốc, Hoa Đà đã biết cách hồi phục tim, hơn một ngàn năm trôi qua rồi, chẳng lẽ lịch sử loài người còn có thể thụt lùi sao?"
"Còn về chuyện bóc tỏi, ai da, đầu bếp và phụ bếp suốt ngày xử lý hành tỏi, tìm ra cách còn phải đăng báo cho mọi người biết hay sao?"