Nhà ăn trong thôn được bố trí bên cạnh ủy ban thôn, xây dựng vào những năm trước khi mọi người cần ăn chung nồi, gạch đất ngói xanh cũng khá tráng lệ, vừa vặn có thể lấy ra dùng.
Sau khi thu hoạch đậu tằm và lúa mì vụ đông trên cánh đồng, thì trồng lúa nước, khoai lang và các loại cây lương thực chính khác, kết thúc ngày mùa làm việc bận rộn đầu tiên, mọi người mới ai về nhà nấy ăn cơm, vì vậy nhà ăn sẽ phải mất hơn một tháng để hoạt động bình thường.
Những người đến đây giúp nấu nướng và xới cơm hầu hết đều là các cô gái nhỏ, nàng dâu mới hoặc là mẹ chồng già không có việc gì làm ở nhà.
An Tri Hạ vừa đến đã bị cánh tay của Phương Hồng Diệp kéo sang một bên, mà bên kia là một cô gái có vẻ ngoài ngăm đen, mặc chiếc áo khoác màu hồng phấn mới, còn quấn thêm chiếc khăn lụa lớn màu đỏ mỉm cười nắm lấy cánh tay Kỳ Vân Lan.
"Thanh niên trí thức Kỳ, tôi tên là Thôi Hiểu Mai, cô còn nhờ anh trai tôi gửi bản thảo hộ ấy, lần này cô có thể kiếm được công việc làm bếp dễ dàng, đều là do mẹ tôi mở miệng nói giúp nha."
"Hiểu Mai, gửi bản thảo gì thế? Sao thanh niên trí thức Kỳ lại tìm anh trai cô?"
Chuyện liên quan đến đàn ông và phụ nữ với nhau đều được phủ một lớp màu hồng, các cô gái, nàng dâu, thậm chí cả mẹ chồng đều lưu loát rửa rau, nhào bột mì, lắng tai nghe cùng.
Thôi Hiểu Mai hơi vênh cằm, đã quen được người khác vây lấy: "Thanh niên trí thức Kỳ người ta là thanh niên có văn hóa đến từ thành phố, trong bụng đều là mực nước, cầm bút trong tay tùy tiện vung một cái là có thể viết ra bản thảo văn chương rồi."
"Không phải anh tôi làm việc trên thị trấn hay sao?"
"Thế là thanh niên trí thức Kỳ liền nhờ anh tôi chuyển bản thảo vào hộp đưa thư."
"Hôm kia mấy người không nghe thấy tên của thanh niên trí thức Kỳ được gọi trên loa sao? Cha tôi nói là toà báo đã viết thư cho thanh niên trí thức Kỳ, chắc chắn là được toà báo người ta tuyển dụng rồi. Tiền thù lao kiếm được từ ngòi bút của người ta nhiều hơn chúng ta làm ruộng quanh năm suốt tháng bao nhiêu đấy!"
Mọi người đều kinh ngạc, bọn họ đều là nông dân từ nhiều thế hệ trước, trong nhà có một công nhân cũng có thể gây chấn động cả làng. Thứ đồ chơi báo chí kia chỉ được đọc bởi các cán bộ ngồi trong văn phòng, mà thanh niên trí thức Kỳ lại thật sự là người viết bài cho tờ báo. Ái chà chà, đó không phải giống như tú tài ngày xưa sao?
"Cho nên nha, mấy người cũng đừng đỏ mắt ghen tị, người ta là người làm công tác văn hóa thực sự đóng góp cho sự phát triển của đất nước. Chẳng lẽ lại để cho những bàn tay cầm bút này đi nắm cuốc nắm cào sao?"
Mọi người đều lắc đầu, nhất định là không được, ngẫm lại người ta là nhà văn lớn, lại cùng làm giúp việc bếp núc với mình, trong lòng không những không oán trách mà còn cảm thấy thỏa mãn khó tả.
"He he, cách anh tôi dạy thật là lợi hại, nhìn từng người một không nói lên lời, ngược lại còn cực kỳ sùng bái cô nữa." Thôi Hiểu Mai nhỏ giọng kề tai Kỳ Vân Lan thì thầm nói.
Kỳ Vân Lan cảm kích cười đáp: "Cảm ơn mọi người, còn nữa, hãy thay tôi cảm ơn anh trai cô." Nói rồi cô ta lấy trong túi ra một cái kẹp tóc bằng vải kẻ sọc: "Cái này tôi mang từ kinh đô đến, cũng chưa dùng qua, vừa vặn phối hợp với khăn lụa của cô."
Thôi Hiểu Mai hai mắt sáng rực nhận lấy, cài lên trên đầu, kéo những người xung quanh hỏi: ,"Đẹp không?" Mấy cô bé đều ghen tị gật đầu.
"Đợi khi nào trở về, tôi sẽ chải cho cô một kiểu tóc thật đẹp, lúc đó cài vào sẽ càng đẹp hơn."
"Chị dâu" tương lai ở đằng kia trò chuyện vui vẻ, Phương Hồng Diệp và An Tri Hạ thì thích thú bóc tỏi.
Mọi người đều biết chuyện An Tri Hạ cứu được Phòng Lễ Hi, còn viết một cuốn sổ tay cấp cứu. Dù cô đã nhấn mạnh mình không phải bác sĩ, chỉ biết một số cách sơ cứu cơ bản nhưng vẫn bị mọi người gán cho cái mác thần y. Cho nên cũng chẳng có ai nói mấy lời chua chát với cô.
"Nhà bí thư thôn chi bộ lúc nào cũng ôm công lao vào người." Phương Hồng Diệp bĩu bĩu môi: "Rõ ràng là nhà bọn họ thấy cô được phụ giúp việc bếp núc, trong lòng cảm thấy không cân bằng nên mới nhét cái thanh niên trí thức Kỳ này vào."