Đến nhà vừa bước vào cửa, An Tri Hạ liền thấy trên bàn cùng ghế sô pha bày đầy đồ đạc, biết bà ngoại lại dẫn dì Trương trong nhà càn quét khắp nơi. Kinh đô có nhiều cửa hàng như vậy, cũng không biết bà cụ tìm thấy hàng tốt từ đâu.
"Bảo bối ngoan, mau qua đây xem." Bà cụ Khương thấy cô trở về, vội vàng gọi cô qua, hưng phấn lật từng cái cho cô xem, cuối cùng còn tiếc hận thở dài: "Nếu thời đại vẫn không thay đổi thì tốt biết mấy, nhà họ Khương chúng ta vẫn là nhà giàu nhà cao cửa rộng, lúc đó bảo bối ngoan nhà ta là thiên kim khuê các, bà có thể chuẩn bị cho cháu một trăm lẻ tám kiệu đồ cưới, hồng trang mười dặm phong quang xuất giá* chân chính.
(*) Nguyên văn 十里红妆: thập lý hồng trang: diễn ra khi gả con gái về nhà chồng, đồ cưới gồm đầy đủ mọi thứ, từ giường chiếu gia cụ đến kim chỉ, do đó đội ngũ đồ cưới kéo dài mười dặm.
(*)风光出嫁:phong quang xuất giá: gả đi trong vẻ vang.
Nào có giống như bây giờ, ý của ông ngoại cháu chỉ nên chuẩn bị tám rương đồ cưới, nếu không thì nhiều quá sẽ bị mọi người ghen ghét nói, lại còn không có phần khoe đồ cưới."
Nói đến đây, khuôn mặt bà cụ Khương tràn ngập hồi ức, lôi kéo cô cười nói bắt đầu kể cho cô nghe năm đó bà xuất giá thế nào: "Các cô nương khuê các chúng ta cũng thường so sánh, so sánh chồng, so sánh nhà chồng cùng gia thế nhà mẹ đẻ, so sính lễ, so đồ cưới, cho dù là con cái, cháu chắt, chỉ cần là đồ vật có thể hạ bệ đối phương đều có thể so sánh.
Bây giờ ngẫm lại thời trẻ, ngược lại cũng rất hạnh phúc vô ưu vô lo."
An Tri Hạ hoàn toàn có thể tưởng tượng được. Cô mỉm cười và nói: "Bà ngoại, cháu nghĩ bây giờ đã rất tốt rồi. Cuộc sống bình thường hạnh phúc không cần phải lo lắng, không có cường quyền, không có chiến tranh. Nếu chúng ta muốn sống một cuộc sống hạnh phúc, nỗ lực hết mình là được, có loại giàu sang phú quý nào không đạt được nhờ nỗ lực đâu?"
"Đúng, thời đại trước mắt rất tốt, nếu không có nhiều quy định cứng ngắc như thế sẽ càng tốt hơn." Bà cụ Khương đồng ý gật đầu: "Haiz, con người luôn luôn không biết thỏa mãn, Hạ Hoa chúng ta chính là thời đại tốt nhất trong năm ngàn năm lịch sử rồi, nhưng chúng ta vẫn hy vọng quốc gia càng ngày càng tốt, nhân dân cũng ngày càng có thể nắm giữ vận mệnh của mình."
Cơm tối là do bà cụ Khương cố ý bảo dì Trần làm. An Tri Hạ cắn đũa bất mãn nói: "Bà ngoại, cháu chỉ xuất giá thôi mà, sao còn kiểm soát chế độ ăn uống của cháu? Cháu muốn ăn thịt..."
"Con bé ngốc." Bà cụ Khương trừng mắt nhìn cô: "Bình thường cháu bận rộn công việc thì thôi đi, sau này cháu kết hôn rồi, còn phải dành ra một phần sức lực để xây dựng gia đình nhỏ của mình. Trường hợp nhà họ Phòng khá đặc thù, còn có ba đứa trẻ cần cháu chăm sóc, mà bình thường Phòng Viên cũng phải theo xe bôn ba khắp nơi, cho nên tính cháu cũng không thể tùy ý quá được.
Phụ nữ có khả năng làm việc, nhưng cũng không thể quên phụ nữ cũng phải có sự dịu dàng, tinh tế và ân cần. Cháu nói xem, ngày mai phải kết hôn rồi, hiện giờ vẫn còn đòi ăn thịt với bà.
Bà tiếc cháu hai miếng thịt làm gì? Không phải vì muốn cháu ngày mai là một cô dâu xinh đẹp hay sao?"
An Tri Hạ vội vàng đặt tay lên khóe môi làm động tác kéo khóa.
Bà cụ Khương dở khóc dở cười chỉ cô: "Bảo bối ngoan, hôn nhân là một sự nghiệp khác trong cuộc đời cháu, cháu đừng coi thường."
An Tri Hạ trịnh trọng gật đầu: "Bà ngoại, cháu biết rồi. Cháu sẽ sống thật tốt với Phòng Viên, vui vẻ rực rỡ!"
Sau bữa cơm, phụ nữ trong nhà đều bắt đầu sửa sang lại đồ cưới cho An Tri Hạ, còn dặn dò cô có những gì. Khương Sĩ Minh tận dụng sự tiện lợi của cửa hàng hữu nghị mua được nhiều thứ tốt từ Thượng Hải: bánh kẹo, vải vóc thích hợp để làm khăn trải giường hoặc quần áo, quần áo bốn mùa xuân hạ thu đông, giày dép cùng mũ nón vân vân. Tất nhiên cũng có đặt những trái lựu, hạt đậu, quả nhãn, táo tàu hoa sen bằng vàng xinh xắn lung linh ở dưới đáy rương.
Cuối cùng thử lại quần áo phải mặc vào ngày mai, sau đó bà cụ Khương thúc giục An Tri Hạ đi ngủ.