Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 677

Chương 677 - Chương 677 -

Phòng Viên không dám làm quá với An Tri Hạ, sợ cô bị người khác trêu chọc nên chỉ *cưỡi ngựa xem hoa, nhưng ánh mắt mãnh liệt của anh lại khiến toàn thân cô nóng bừng.

*Cưỡi ngựa xem hoa: chỉ những việc làm có tính chủ quan, qua loa mà không suy xét kỹ

"Có người gọi anh ra ngoài." Cô hạ mí mắt xuống, ôn hòa nói, dùng ngón tay xanh nhạt chọc vào cánh tay anh.

"Anh không muốn ra ngoài." Anh dựa vào cô, thở dài đầy hài lòng: "Anh thực sự muốn sống như thế này mãi mãi." Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, anh cũng phải cam chịu số phận mà đứng dậy, cũng kéo An Tri Hạ đứng dậy, chỉnh lại mái tóc rối của cô, cười nói: "Lát nữa ba đứa trẻ nhất định sẽ đến chơi với em, cần gì cứ nói với chúng. Buổi sáng ăn cơm chưa?"

"Em ăn rồi, anh đi đón tiếp khách đi, em lớn thế này chả lẽ còn để bản thân đói nữa sao?" Cô mỉm cười và đẩy anh.

Phòng Viên mở cửa rời đi, quả nhiên nhận được rất nhiều sự trêu trọc của mọi người.

"Chú rể rất yêu cô dâu, một chút cũng không nỡ rời đi, nhìn anh ấy đuổi chúng ta ra ngoài để chiếm giữ cô ấy một mình rất lâu kìa..."

"Cô dâu trông như thế nào, mà anh này, chúng em đã nghĩ ra rất nhiều trò chơi hay..." Chưa kịp nói xong đã bị ai đó bịt miệng kéo đi.

Phòng Viên cười ha ha với bọn họ, hai tay nắm chặt, tiếng răng rắc khiến người ta tê cả da đầu: "Chị dâu các cậu da mặt mỏng, đợi lát nữa lúc ăn cơm tự nhiên sẽ thấy."

Bọn họ cười đùa rồi trêu ghẹo một chút nhưng cuối cùng lại không dám vào phòng gây rối.

Ba đứa trẻ mặc quần áo đẹp đẽ chen vào, mỉm cười đứng trước mặt cô, nhỏ giọng gọi một cách chỉnh tề: "Mẹ!"

An Tri Hạ sững sờ, lập tức mỉm cười vuốt tóc từng đứa một: "Này, đây là lần đầu tiên mẹ làm mẹ, chắc chắn có rất nhiều điều mẹ chưa làm tốt, các con phải kịp thời chỉ ra để mẹ sửa đổi nhé."

Chúng mỉm cười gật đầu, nhìn cô và khen ngợi vẻ đẹp của cô: "Cha thật may mắn!"

An Tri Hạ bị bọn họ chọc cười, cô lấy ra một nắm kẹo sô-cô-la đưa tới: "Các con không cần phải ở bên cạnh mẹ mãi, phải đi chia sẻ đồ ăn cho bọn trẻ nữa. Bọn họ là khách, các con là chủ nhỏ, không thể thất lễ được."

Ba đứa trẻ nghĩ nghĩ, cầm lấy, quyết định thay phiên nhau đi cùng cô.

Không ít đồng nghiệp ở đài truyền hình cũng lần lượt tới nói chuyện với cô.

Nơi ở của nhà họ Phòng nhỏ nên Phòng Viên đặt sáu bàn tiệc lớn bán đồ xào ở lầu hai nhà ăn. Lúc này, An Tri Hạ thay một chiếc váy màu đỏ dài đến mắt cá chân có đính hoa, tóc xõa và buộc lại theo phong cách của Hepburn, cô đeo những chiếc kẹp tóc pha lê và khuyên tai ngọc trai, đồng thời cũng trang điểm theo phong cách mặc đồ, trông cô giống như một nàng công chúa trong truyện cổ tích, xinh đẹp quý phái.

Làm đám cưới quá mệt mỏi, cả ngày trôi qua, mặt An Tri Hạ cứng đơ vì cười nhiều, lúc tiễn khách ra về đã là hai giờ chiều. Vỏ trái cây, giấy gói kẹo, vỏ hạt dưa ở nhà đã được chị dâu hàng xóm dọn sạch nên không còn gì để dọn.

Đóng cửa lại, An Tri Hạ mang quần áo và đồ vệ sinh cá nhân vào phòng tắm tắm rửa, gội sạch gel vuốt tóc và đồ trang điểm, mặc chiếc váy cotton cộc tay màu đỏ, lau tóc rồi bước ra với tâm trạng sảng khoái. Bọn trẻ mệt đến mức ngủ thiếp đi trên giường.

Phòng Viên kéo cô vào phòng, hơi thở của người đàn ông khiến tim cô đập nhanh hơn trong căn phòng nhỏ yên tĩnh.

"Em, tóc em vẫn chưa khô." Cô khô khốc nói khi nhìn anh khóa cửa.

"Để anh." Giọng Phòng Viên khàn khàn, không còn khẩn cấp như vừa rồi, ngược lại giống như một con báo kiên nhẫn săn mồi, anh cầm lấy chiếc khăn trong tay cô, lau cho cô một cách cẩn thận và nhẹ nhàng.

Bình Luận (0)
Comment