Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 676

Chương 676 - Chương 676 -

An Tri Hạ nhíu mày, nhìn Phòng Viên và những người vô cùng quen thuộc, nhớ đến chuyện Tiểu Ngũ gọi anh là đại ca, cô có chút kinh ngạc. Thế mà anh chồng nhà mình lại là đại ca của "Kinh bát tiên"?

Mà Phan Hỷ Vũ là cô gián điệp nhỏ không có đủ tư cách đứng đây, có chút dở khóc dở cười.

Không chờ cô phục hồi tinh thần, Phòng Viên đã tiến lên, duỗi tay ra, bế cô đi theo kiểu công chúa, như là sợ bị người ta đoạt mất, bật cười một tràng rồi xoay người rời đi.

An Tri Thu và Khương Sĩ Minh cũng cảm thấy có chút chua xót, tiến lên muốn ngăn cản nhưng Phòng Viên mang đến không ít người, tạo thành bức tường người vững chắc.

An Tri Hạ vẫy vẫy tay với người nhà, nhưng thật ra không có chút đau khổ nào, mỉm cười hô to chào tạm biệt trong tiếng pháo rền vang, chọc giận nhà họ Khương cùng hai vợ chồng An Tri Thu, thầm mắng cô là đồ vô lương tâm, nhìn cô mặc bộ trang phục đỏ rực, mỉm cười rạng rỡ rời đi.

Dù sao cũng ở chung thành phố, muốn gặp lúc nào cũng có thể gặp, hôm nay là ngày vui, bọn họ đều mỉm cười vui vẻ tiếp đãi khách khứa.

Chín chiếc xe máy mới tinh được trang trí bằng hoa hồng nhanh chóng rời đi, dọc đường đã thu hút bao nhiêu sự chú ý, hâm mộ và cả sự ghen tị.

Phòng Viên không nhịn được liếc mắt nhìn An Tri Hạ một cái, vẻ mặt ngây ngốc còn chưa dứt ra khỏi, ngoài miệng không ngừng hô to: "Vợ nhỏ của anh!"

An Tri Hạ cười nhạt thành tiếng, trong mắt khẽ dâng trào giọt lệ. Cô biết rõ anh vui vẻ nhường nào, muốn để ông bà đã khuất, cha mẹ và anh trai nhìn thấy anh hạnh phúc. Nếu anh thật sự trọng sinh, trải qua mấy chục năm cô đơn lẻ bóng, giờ khắc này chỉ sợ anh đã mừng đến phát điên.

Xe đi rất nhanh, bởi vì là sáng sớm chủ nhật nên xe cộ trên đường rất ít, hơn nữa bọn họ gây tiếng động rất lớn, người đi đường cũng nhường đường. Tới đội vận chuyển, tiếng pháo vang vọng phía chân trời, bọn họ suôn sẻ tiến vào trong khu.

Có thể thấy được màu đỏ rực rỡ, chờ đến khi xe dừng lại, nghe tiếng mọi người ồn ào, Phòng Viên chặn ngang bế An Tri Hạ lên tay, nhẹ nhàng dẫn đầu đoàn người đi vào trong.

Cầu thang khá hẹp chỉ chứa được một người, khi bọn họ lên tầng hai, tất cả bóng đèn ở hành lang đều được bật lên, tuy mờ nhạt nhưng lại có sự ấm áp. Hàng lang bừa bộn đã được dọn sạch, nhìn có vẻ chỉnh tề sạch sẽ, mỗi nhà đều mở cửa, nói chúc mừng với bọn họ, sau đó rắc những mảnh giấy nhỏ màu đỏ lên không trung.

Trong nhà đã có không ít khách khứa, bà cụ Dương và vài người cũng đã có mặt, tạm thời đảm đương vị trí trưởng bối.

Thả An Tri Hạ xuống, Phòng Viên thẳng tắp đứng bên cạnh cô.

Một cậu thanh niên tuấn tú cao gầy làm người chủ trì, lấy giấy hôn thú đã được cấp, nghiêm túc đọc một lần sau đó anh dắt cô khom lưng, cúi chào đồng chí Mao, cúi chào trưởng bối, rồi cả hai cúi chào nhau!

Buổi lễ vừa kết thúc, có người đã ồn ào đòi Phòng Viên bỏ khăn trùm đầu của cô dâu ra.

Phòng Viên rất muốn làm thế nhưng lại không muốn vợ mình bị người ta nhòm ngó, anh cười mắng bọn họ rồi mời bọn họ ăn sáng, tiếp đón khách khứa, còn anh đưa An Tri Hạ trở về phòng.

Trong phòng đều là phụ nữ, bà cụ Dương dẫn mọi người đi ra ngoài, để vợ chồng son có không gian riêng.

Phòng Viên vừa khóa cửa lại, xoay người ngơ ngẩn nhìn cô gái mặc bộ trang phục đỏ rực, vẻ mặt vui sướng hiếm có. Sau đó anh bước tới, ngồi xổm trước mặt cô, bàn tay run rẩy nắm lấy khăn trùm, nhẹ nhàng tháo ra, ngay lập tức gương mặt xinh đẹp của cô đã lọt vào tầm mắt.

Anh xoa mặt cô, nhịn không được cọ xát qua lại: "Hạ Hạ, cuối cùng thì em cũng là vợ của anh rồi." Nói xong, anh đẩy cô xuống giường, giờ là lúc anh phải đòi lại chút lợi lộc vì việc chỉ có thể nhìn trộm từ phía xa xa suốt mười ngày qua.

Bình Luận (0)
Comment