An Tri Hạ nhìn khung cảnh đen như mực ngoài cửa sổ, liếc mắt về chỗ siêu thị, lúc này mới khoảng ba giờ...
Cô mở cửa tiếp tục ôm con búp bê vải, lười biếng không muốn đứng dậy: "Bà ơi, không phải bảy giờ mới là lúc đi đón dâu sao? Cháu tắm rửa, trang điểm thì chỉ cần hai giờ là cùng, để cháu ngủ một lát nữa đi..."
"Cháu gái ngoan, hôm nay ngủ ít đi một hai tiếng, buổi chiều về nhà mới rồi ngủ bù cũng được." Bà cụ Khương trực tiếp kéo cô ra, chuẩn bị quần áo để cô tắm rửa, đẩy cô vào phòng tắm: "Đi vào tắm rửa đi, cùng lắm là mười lăm phút, tắm lâu quá sẽ dễ bị lạnh, không được ngủ gật đâu đấy."
An Tri Hạ mơ mơ màng màng gật đầu, vào phòng đánh răng rửa mặt, thấm ướt miếng bọt biển, sau đó dùng sữa tắm bắt đầu tắm rửa. Hơi nước mát mẻ khiến cô thoải mái than thở ra tiếng, nghĩ rằng nhà mới tuy nhỏ nhưng có thể chứa một thau tắm, lúc cần có thể ngâm mình thư giãn.
Bà cụ Khương cứ năm phút lại gõ cửa một lần, nghe được tiếng đáp lời vọng lại thì mới yên tâm rời đi.
Từ thau tắm đi ra, An Tri Hạ cẩn thận mặc quần áo, nhìn thân hình thiếu nữ nảy nở, xinh đẹp ở tuổi mười chín trẻ trung trước gương. Cô hong khô tóc gần xong thì bị bà cụ Khương kéo ra ngoài, bắt ăn một bát mì sợi, bên trong còn có hai quả trứng luộc.
Ăn cơm xong, cô trang điểm kỹ càng, mặc váy cưới màu đỏ thắt eo chỉ vàng, bên trên là hình phượng hoàng tinh xảo, rồi đeo thêm hai đôi khuyên tai tua rua đỏ rực, mái tóc cũng được bà cụ Khương giúp búi lên gọn gàng, trâm cài màu đỏ kết hợp với trang sức hoa mỹ, trên trán là hình cánh hoa ba cánh màu đỏ, khiến cô vốn đã xinh đẹp lại càng diễm lệ, mỹ miều hơn.
Đội chiếc khăn trùm đầu màu đỏ lên, toàn thân người đẹp mang sắc đỏ nhưng không giảm giá trị nhan sắc đi chút nào.
Vừa tới bảy giờ, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào của một chiếc xe máy vang lên, Phòng Viên mặc bộ trang phục kiểu dáng Tôn Trung Sơn, tóc tai cũng được tạo kiểu gọn gàng, trên ngực đeo một bông hoa lớn, gương mặt lạnh băng mang theo vẻ vui mừng, khí thế bức người không có trói buộc lập tức bộc phát, trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Anh nhảy xuống từ trên xe trông thật ngầu, bị bạn bè vây quanh đưa vào nhà, gặp qua trưởng bối nhà họ Khương sau đó đi lên tầng hai, tới phòng ngủ của An Tri Hạ.
Bởi vì Phương Hồng Diệp mang thai nên cách đám người rất xa. Còn Hoàng Nhã Như, Phan Hỷ Vũ, Tiểu Đàm Tiên và vài người khác mỉm cười đứng ngoài cửa, cao giọng nói: "Không phát lì xì thì không được mở cửa!"
Người đứng chắn cửa lập tức bị nhét vài bao lì xì, bọn họ vui vẻ mở ra ngay trước mặt An Tri Hạ: "Ai ui, đúng là người một nhà nhỉ, chắc chú rể sốt ruột muốn lấy vợ lắm rồi!"
Vừa ra tay đã cho bao lì xì lớn như vậy, bọn họ cũng ngượng ngùng cầm lấy, nói lớn: "Chú rể thông báo với cô dâu một tiếng đi, thấy chú rể thực lòng với cô dâu nên chúng tôi mới mở cửa đấy!"
An Tri Hạ ngồi xếp bằng ở trên giường, mím môi không nhịn được bật cười, gương mặt mang theo hơi nóng.
Phòng Viên bất đắc dĩ cười theo, ho nhẹ một tiếng nói: "Đồng chí An Tri Hạ, anh nhất kiến chung tình với em, có sang kiếp sau cũng sẽ chỉ yêu em, không bao giờ hối hận!"
"Nghiền ngẫm từng chữ một đi, chúng tôi nghe không hiểu gì." Phan Hỷ Vũ tiếp tục gây khó dễ.
Phòng Viên cười nói: "Tiểu Ngũ à, quản lý Hỷ Vũ nhà cậu cho tốt đi."
Tiểu Ngũ cực kỳ nghe lời anh, nói vọng vào bên trong: "Nhóc con kia mau mở cửa đi, đều là người nhà cả, sao phải ầm ĩ lên làm gì, để sau này đại ca tìm em tính sổ thì vui đấy!"
Không đợi đám người Hoàng Nhã Như có phản ứng, Phan Hỷ Vũ lập tức mở cửa, để chú rể tiến vào.