Bọn nhỏ cũng tới hỗ trợ, An Tri Hạ nhìn tụi nhỏ lấy ra một bao tải đồ bao gồm trái cây, kẹo sữa và socola, hạt dưa, đậu phộng, hạch đào, táo đỏ, bỏng gạo, bánh hạch đào, bắp rang bơ, chuẩn bị vô cùng đầy đủ.
Thế nhưng bọn họ phải đi thăm tận 50 nhà, mỗi nhà chia một ít, số lượng tiêu hao chắc cũng khá lớn.
Trừ cái này ra, Phòng Viên còn lấy từ tủ quần áo không ít đồ vật, nào là vải dệt, áo gối, mì sợi, gạo, còn có sáu rổ trứng gà và sáu rổ bánh bột ngô rất lớn: "Ngăn đông lạnh ở tủ lạnh dưới tầng còn không ít thịt heo, thịt gà, thịt vịt, thịt ngỗng..."
"Sao nhiều như vậy?" An Tri Hạ trố mắt nhìn.
Phòng Viên cười nói: "Tiền mừng chỉ là quà lễ bổ sung, có rất nhiều khách còn mang theo chút quà tặng này. Nhiều người góp vào nên nhiều như vậy." Anh chỉ chỉ bánh bột ngô nói: "Đây là chị dâu Đặng và mấy chị khác mượn một cái nồi rất to làm bánh dựa theo tập tục, khách đến chơi cũng có chút quà mang về.
Còn lại sáu rổ, chờ đến lúc em đi làm, mang theo để phát cho đồng nghiệp của mình."
An Tri Hạ cười gật đầu, nhịn không được cầm lấy một cái bánh nếm thử, bánh bột ngô quả thực rất ngon, cắn một cái đã cảm nhận được mùi vị, mùi bánh thơm ngọt tràn ngập khoang miệng: "Ngon quá."
Cô nhìn nhiều đồ như vậy có chút phát sầu: "Chắc chúng ta không thể mang cả một bao tải đi phân phát cho từng nhà được đâu?"
Phòng Viên nhướng mày, lấy từ ngăn tủ bên dưới giường đất ra một cái giỏ đan rất đẹp, đường kính hai mươi cm, cao khoảng mười cm: "Vợ của Hán Khiêm đưa thứ này, nói rằng em sẽ dùng tới."
Chiếc rổ nhỏ màu vàng có đệm lót, vòng quanh đó là màu đỏ sọc không đồng nhất với nhau.
An Tri Hạ mỉm cười dọn băng ghế ngồi xuống, cầm lấy cái rổ nhỏ, để bên trong một nửa kẹo, một nửa là quà khô, bên trên là chút điểm tâm, trông vô cùng đẹp mắt lại thực dụng.
Đôi mắt tụi nhỏ sáng rực cả lên, nhiệt tình học theo để sắp xếp 49 cái rổ khác.
An Tri Hạ dẫn ba người bọn họ gõ cửa tặng từng người, làm quen một chút rồi nói chuyện phiếm vài câu. Cô sợ bản thân không nhớ được nên cố ý ghi lại, sửa thông tin trên máy tính thành bảng biểu.
Cả nhà đi thành hai hàng, dạo quanh một vòng, cô và ba đứa nhỏ mệt thở không ra hơi, mang đồ đi biếu nhưng toàn bị bọn họ nhét trở lại. An Tri Hạ nhìn đống đồ mang tặng rồi lại bị đẩy trở về, rồi lại nghĩ đến việc ở chung với bọn họ, cô thầm cảm thấy việc ở chung thế này cũng khá tốt.
Phòng Viên mua đồ ăn từ tiệm cơm quốc doanh, khoai tây hầm xương sườn, tôm xào cải dầu, cà tím xào tỏi nhuyễn, tào phớ, còn có cả bánh rán mới ra lò!
"Ăn cơm trước, bánh rán mới vừa ra lò, còn rất nóng, dùng mỡ heo, đậu phộng và hạt mè làm nhân, đặc biệt thơm ngon. Đây là món ăn nhóm chị dâu cố ý đề cử."
Ba đứa nhỏ nghe miêu tả hương vị, bụng nhỏ khẽ sôi lên, theo thứ tự chạy nhanh đi rửa tay rồi vây quanh bàn ăn.
An Tri Hạ cắn miếng bánh rán còn hơi nóng, híp mắt liên tục gật đầu: "Quả thật khá ngon."
"Đúng không? Nghe nói đầu bếp là người Đông Sơn, là người làm bánh rán ngon nhất, ngay cả người thành phố khác cũng cố ý sang đây ăn." Phòng Viên cười nói.
"Sau này chúng ta sẽ phải sinh hoạt, mỗi ngày đi mua cơm hay nấu cơm đều không thành vấn đề."
An Tri Hạ nhìn ba đứa nhỏ vùi đầu ăn cơm, nhớ đến việc trong phòng bếp có tủ lạnh mới, lập tức nói: "Hiện tại tuy đài truyền hình đang tiến hành cải cách nhưng em đã huấn luyện được một nhóm người, sẽ không quá bận rộn, chỉ cần ngẫu nhiên đến nơi xem xét là được."