"Ngày thường có thể tan tầm đúng giờ, mà nhà mình lại tương đối gần. Em vừa mới nghe chị dâu nói ở phía đông nhà máy có một cái cửa nhỏ, khoảng cách giữa các khu nhà rất gần, đi qua đó chính là đường phố, nối thẳng đến cổng phía tây của đài truyền hình, đi xe đạp năm phút là đến."
"Em cứ đi đi về về nấu cơm như thế có mệt hay không?" Phòng Viên chần chờ hỏi.
An Tri Hạ cười lắc đầu, mỉm cười: "Em rất thích nấu cơm cho người nhà ăn, thế nhưng sau khi anh trai làm đầu bếp đã tước đoạt mất chức vụ của em rồi."
"Vậy con giúp mẹ rửa nồi rửa chén." Phòng Lễ Hi ngẩng đầu, tự tiến cử bản thân.
"Con có thể giúp mẹ lau bàn quét nhà." Phòng Tụng Ngôn suy nghĩ hồi lâu, cũng nhận việc theo.
Phòng Ca Hân nhìn anh trai mười tuổi và chị gái bảy tuổi, cắn đũa suy nghĩ, lập tức cười nói: "Mẹ ơi, con có thể giúp mẹ bóp vai đấm chân! Có phải con ngoan nhất hay không?"
Anh trai và chị gái bật cười chọc má con bé, véo má hồi lâu rồi cùng nhau bật cười: "Nịnh nọt thôi rồi!"
Trong lòng An Tri Hạ cảm nhận được sự vui mừng của một người mẹ thực thụ: "Chà, vậy mẹ chỉ có thể cố gắng làm món ngon cho mấy đứa con ngoan ngoãn chăm chỉ này rồi."
Phòng Viên cười khẽ: "Các con có thể chủ động làm việc quả thật rất đáng khen ngợi, thế nhưng các con làm việc nhà dựa trên khả năng cho phép, mỗi đứa phải tự làm lấy, không thể giúp đỡ nhau."
Bọn nhỏ nghe lời, liên tục gật đầu.
Anh nhìn về phía An Tri Hạ, bàn tay che giấu dưới bàn ôm eo cô, cưng chiều mỉm cười: "Chỉ cần em không thấy mệt thì em cứ làm đi. Trước nhà có hai mảnh đất để trồng rau, để anh ra cày xới lại làm một vườn rau nhỏ, trồng chút dưa chuột, cà chua, cà tím, ớt cay, rau thơm, rau cần, đậu cô-ve các thứ. Dù sao chị dâu Đặng cũng cho chúng ta không ít đồ ăn rồi, chúng ta chỉ trồng vậy thôi.
À, đúng rồi, nho ở Đông Thành đã chín chưa? Sáng mai chúng ta dắt tụi nhỏ sang hái đi?"
An Tri Hạ gật đầu: "Chín rồi, bọn họ mang đến cho em một ít, nho to, tím sẫm, ngọt thanh rất ngon."
Cơm nước xong, Phòng Viên rửa sạch bát đũa.
Ba đứa nhỏ lau bàn, xếp lại ghế, quét rác, đứa nào cũng làm việc chăm chỉ.
An Tri Hạ vẫy tay, gọi bọn nhỏ tới trước mặt, cười hỏi: "Ngày thường các con ở nhà làm gì vậy?"
"Đọc sách học tập rồi lại học bài đọc sách ạ." Phòng Lễ Hi dù sao vẫn là một đứa trẻ, có chút ngại ngùng nhưng muốn được người lớn khen, nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi, con đã học xong chương trình tiểu học rồi, mùng một tới con sẽ bước sang kỳ học mới. Mẹ, đến tháng chín con sẽ được lên cấp hai ạ."
Phòng Tụng Ngôn lập tức tiếp lời: "Con đang học kỳ hai lớp 4 rồi ạ. Mẹ ơi, sau khi khai giảng, con sẽ lên lớp 5 phải không?"
"Mẹ ơi, con cũng thông minh lắm, có thể lên lớp 3 rồi!"
An Tri Hạ nhướng mày: "Các con nói miệng thôi không tính, phải xem kết quả bài thi thế nào. Chỉ cần các con vượt qua được bài kiểm tra, mẹ sẽ chiều theo ý muốn của mấy đứa."
Đôi mắt tụi nhỏ sáng ngời liên tục gật đầu, còn có chút gấp gáp không chờ nổi muốn biểu hiện bản thân thông minh trước mặt cô. Bọn họ đã ở nhà cô được một tháng, lúc đi ra đi vào có thể nghe thấy người lớn nói chuyện.
Người lớn đều thích trẻ con thông minh nghe lời, học giỏi, đứa trẻ nào được điểm tốt hoặc được thầy cô giáo khen ngợi thì cha mẹ sẽ rất vui, giống như kiểu nhà đó có chuyện gì vui lắm, người lớn đi khoe khoang khắp nơi, bữa trưa còn cho con cái ăn bánh rán.