Các công việc cày bừa vụ xuân rất nhiều và phức tạp, tất cả nhân lực có thể huy động được trong làng đều úp hết mặt vào đất đai. Ngay cả những người cải cách bình thường nhặt phân bò, dọn dẹp nhà vệ sinh và ủ phân hữu cơ cũng tham gia, nhưng bọn họ chỉ có thể nhận được một nửa công điểm cho cùng một nỗ lực.
Phòng Viên và An Tri Thu kề vai chiến đấu, cho nên tự nhiên cũng nhìn thấy bốn chữ lớn trên cờ thưởng, bên trái viết "Công năm 1972", bên phải thì là "Thôn Hà Đường chi bộ thôn"!
Lông mày anh ta nhíu lại, nhìn từ trên xuống dưới bí thư thôn chi bộ đang cười như không cười, vui đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt.
Thôi Thành Quân nhìn thấy ánh mắt ngưng đọng như thực chất này, không khỏi nổi da gà, nghĩ đến thân phận của Phòng Viên, nhíu mày nói: "Cậu nhìn tôi bằng ánh mắt gì vậy? Xem ra công việc giao cho cậu quá dễ dàng rồi, thái độ không đứng đắn, còn không biết hối cải, không nhận ra mình sai ở chỗ nào!"
An Tri Thu cũng không nghe nổi: "Bí thư chi bộ Thôi, ánh mắt của đồng chí Phòng cũng giống như của những người lớn của chúng cháu vậy, rất tò mò không biết cờ thưởng bác mang về là gì."
Trên mặt Thôi Thành Quân chợt hiện lên vẻ xấu hổ, vẫn cười nói: "À, tôi nói cho mọi người biết nha. Công xã cấp cho thôn chúng ta cờ thưởng, tôi đến công xã họp nên vừa vặn lĩnh về."
"Thanh niên trí thức An, lát nữa cậu đưa em gái đến ủy ban thôn một chuyến nhé."
"Cờ thưởng nhất định phải có nguồn gốc đúng không? Trong thôn của chúng ta đã bao giờ cống hiến quên mình đâu?" Một người đàn ông cao to lực lưỡng nói: "Chẳng lẽ là..." Giọng anh ta dừng lại một chút, mọi người xúm lại vểnh tai lên tập trung nghe.
"Chẳng lẽ là có tin tức về việc thanh niên trí thức Tiểu An viết sổ cấp cứu sao? Không đúng rồi, nếu vậy thì cờ thưởng cũng nên cấp cho thanh niên trí thức Tiểu An thôi, sao lại cấp cho toàn bộ tập thể chi bộ thôn Hà Đường chúng ta chứ?"
"Đúng vậy, bí thư chi bộ Thôi, ông mau giải thích rõ ràng cho mọi người hiểu đi, cán bộ thôn chúng ta chưa từng có tiền lệ tham ô công lao của thôn dân, ông cũng không thể phá hỏng ở đây được." Một người đàn ông khác cũng có dáng người cao to, giống người vừa nãy năm sáu phần.
Những người khác cũng ồn ào theo, bí thư chi bộ Thôi ra hiệu hết lần này đến lần khác: "Mọi người hãy nghe tôi nói, lá cờ thưởng này đúng là do thôn chi bộ đạt được. Tôi biết thanh niên trí thức Tiểu An đã cứu Phòng Lễ Hi, nhưng cô bé ấy là mèo mù vớ phải chuột chết. Bệnh viện người ta nói tình trạng của Phòng Lễ Hi gọi là cái gì mà giả chết, không cần cứu trợ cũng có thể sống lại. Sao có thể để mấy người ép ngực mấy lần, thổi miệng mấy hơi là có thể cứu được?"
"Kết quả là sau khi bị mấy người hành hạ, đứa bé cũng bị gãy thêm mấy cái xương sườn, đúng là đáng thương!"
"Tôi cũng đã đọc qua cuốn sổ cấp cứu thanh niên trí thức Tiểu An gửi đến, đó là những cách chữa say nắng, ong rừng đốt, bỏng nước nóng... rất đơn giản tại nhà. Nếu như mọi người có thể viết chữ thì cũng có thể viết được một cuốn sổ như vậy."
"Nhưng trưởng thôn đã truyền hết lời cho công xã rồi, một bí thư chi bộ thôn như tôi có thể làm gì được? Cũng may Thiên Hạo hiểu biết nhiều thứ, cả năm không nghỉ ngơi, đi tìm kiếm các chuyên gia và bác sĩ nổi tiếng ở khắp mọi nơi, bổ sung cho cuốn sổ nhỏ hoàn chỉnh, bao quát tất cả các khía cạnh, được lãnh đạo xã nhất trí khen ngợi."
"Cờ thưởng này đương nhiên thuộc về thôn chi bộ, tôi biết thanh niên trí thức Tiểu An có lòng vì dân là tốt. Nhưng dù sao cô ấy cũng còn trẻ, lòng ham muốn công danh lợi lộc lớn, nên tùy tiện viết linh tinh rồi gửi lên, chắc là nghĩ rằng chúng ta ở vùng núi cùng đất tận, sẽ coi cục đất thành cục vàng mà nâng niu."
An Tri Thu tức giận đến mức gân xanh trên trán giật giật, tiến lên muốn đấm cho ông ta mấy cái, nhưng lại bị Phòng Viên ngăn lại.
"Tri Thu, nếu bây giờ cậu kích động nhất thời, đấm ông ta một trận để hả giận, thì cũng sẽ có những cái từ có lý biến thành vô lý, nhất định sẽ bị vu oan." Phòng Viên trầm giọng nói.
"Cho nên, tôi phải chịu đựng sao? Anh không thấy ánh mắt Thôi Thành Quân nhìn tôi à, chính là khiêu khích đấy, ông ta đang muốn nói: 'Tôi bắt nạt người ngoài như các người đấy, cướp đi công lao của các người đấy, các người làm gì được tôi nào?' Con mẹ nó tao có thể đấm chết mày luôn đấy, *!" An Tri Thu nén lửa giận trong lồng ngực, chỉ thốt ra một câu chửi thề vô cùng thô tục.