Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 70

Chương 70 - Chương 70 -

Sáng nay anh còn lẩm bẩm với Phòng Viên, may mà nhà trưởng thôn có lòng tốt, để em gái mình đến nhà ăn phụ giúp, nếu không, phải cày bừa vụ xuân thì em gái sẽ mệt chết mất. Chờ khi nào công xã biên nhận xong, anh sẽ đi tạo thêm chút quan hệ cho em gái, nếu có thể được công xã hỗ trợ, cho dù chỉ làm công nhân thời vụ cũng tốt.

Tránh được công việc đồng áng, cắm cọc ở nhà ăn, em gái vẫn phải làm việc vất vả dưới trời nắng nóng.

Kết quả là công lao này lại rơi vào tay hai cha con bí thư thôn chi bộ?

"Chỉ tạm thời chịu đựng thôi." Phòng Viên dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Thôi Thành Quân: "Cậu vừa mới tới nên không hiểu biết gì về công xã, công xã Ngũ Kỳ không lớn, nhưng quan hệ lại phức tạp. Phó xã trưởng là anh vợ của bí thư chi bộ Thôi, cậu nghĩ nếu cậu hùng hùng hổ hổ chạy ra chất vất thì có thể nhận được câu trả lời thoả đáng không?"

"Vậy thì phải làm sao đây? Chúng tôi mới tới đã bị bọn họ coi như quả hồng mềm mà nắn bóp, sau này không biết còn làm bao nhiêu chuyện đáng khinh nữa! Cho nên, dù có phải liều mạng tôi cũng phải cho bọn họ biết, anh em nhà họ An chúng tôi không dễ bắt nạt đâu!" An Tri Thu không phải kiểu người nóng nảy, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến em gái, anh sẽ mất đi sự tỉnh táo ban đầu.

"Chúng ta đi từng bước một đi, đầu tiên, lấy một cuốn sách để xem rốt cuộc bọn họ đã thay đổi cái gì. Như vậy chúng ta mới có thể biết nên làm gì tiếp theo." Phòng Viên vỗ vai An Tri Thu: "Đừng lo lắng, tôi đảm bảo sẽ cho thanh niên trí thức Tiểu An có một công việc tốt trước khi kết thúc việc ở nhà ăn."

An Tri Thu hít sâu vài hơi, nhìn bí thư thôn chi bộ Thôi đạp xe thành hình rắn, trong lòng hơi bình tĩnh lại. Nghiêng đầu nhìn về phía Phòng Viên: "Anh Viên, anh..."

Phòng Viên giật nhẹ khóe môi, ánh mắt ảm đạm không rõ nói: "Ừm, mấy ngày trước tôi lên núi đi săn bị ngã dập đầu, đầu óc đột nhiên thanh tỉnh. Con người nhất định phải sống sung sướng dứt khoát không hối hận, nếu không, cho dù sau này có bao nhiêu thứ, có vị trí cao đến đâu, cũng không thể vui vẻ hạnh phúc được."

"Đúng vậy, con người phải sống cho hiện tại." An Tri Thu gật đầu.

"Cậu trở về trước đi, để tôi đi tìm sổ." Nói rồi Phòng Viên vươn tay ra, cầm lấy công cụ trong tay An Tri Thu, mang đến nhà kho trả hết.

Chờ đến khi An Tri Thu bước vào sân, chỉ nghe thấy Lưu Nhất Nguyệt đang nát miệng nói với em gái về chuyện ở cổng thôn.

"Này, thanh niên trí thức Tiểu An, bí thư thôn chi bộ Thôi nói cũng có lý, dù sao mọi người đều gật đầu tiếp nhận rồi. Nếu như biện pháp cứu người kia của cô hữu dụng, tại sao hiệu quả lại chậm như vậy? Chỉ có thể là người chưa chết nên vẫn cứu được thôi."

"Đồng chí Thôi Thiên Hạo người ta là người có năng lực nhất ở mười dặm tám thôn xung quanh, không tiếc công sức đi tìm các chuyên gia và bác sĩ nổi tiếng ở mọi nơi để bịt mấy cái lỗ cô chọc thủng lại. Cô cũng đừng nghĩ đến cái gì mà cờ thưởng, không làm được gì cũng mơ tưởng!"

An Tri Hạ nghe xong lặng lẽ gật đầu: "Vậy trong sổ cấp cứu không có biện pháp này à? Chẳng lẽ những biện pháp tôi viết đều được mọi người ngày ngày đào đất tự nhiên nghĩ ra hay sao?"

"Cái này, làm sao mà tôi biết được?"

"Không biết thì im đi, kẻo có người trông thấy lại tưởng chị lợi dụng người khác, đến chỗ tôi uy hiếp lấy lòng."

An Tri Thu nghe vậy liền đẩy cửa đi vào: "Được đấy, tôi còn đang thắc mắc sao chị lại nói thay bí thư thôn chi bộ như thế, hóa ra là muốn nhập đội à?"

Lưu Nhất Nguyệt liên tục khoát tay: "Mấy người nói mò gì vậy, tôi... tôi chỉ nói mấy lời chân thành với các người thôi, đương nhiên lời này cũng không chính xác. Minh Minh đói khóc rồi, tôi đi làm cơm..."

Bình Luận (0)
Comment