Cảm nhận được sự nhiệt tình của người dân Hạ Hoa, Evan mỉm cười lấy một túi socola từ trong xe ra, phân phát cho từng người một, làm phiên dịch viên giới thiệu cụ thể: "Thưa các vị, đây là socola của quốc gia chúng tôi, hương vị thơm nồng ngon miệng, nhân bên trong có rất nhiều loại, mọi người có thể nếm thử và ủng hộ cửa hàng của chúng tôi nhé."
Mọi người không hề thiếu tiền nhưng socola cũng là vật hiếm lạ.
Bọn họ cầm một ít lên ăn, vẻ mặt vui tươi hớn hở, gật đầu khách sáo đáp lời: "Nhất định sẽ ủng hộ, nhất định." Xong bọn họ kề tai nhau nói nhỏ: "Người nước ngoài này hài thật đấy, còn đi bán mấy thứ kẹo ngọt này nữa."
Bọn Evan có chút nghi hoặc: "Socola này rất ngon, sao người Hạ Hoa lại cất nó vào trong túi vậy?"
Phiên dịch viên có chút khó xử, không thể giải thích cùng bọn họ được, chẳng nhẽ lại nói người ta tiếc không muốn ăn để dành cho con cái? Nhỡ để lại ấn tượng về người Hạ Hoa "keo kiệt" thì sao?
An Tri Hạ hiểu ngầm, nhỏ giọng nói: "Đồng chí có thể giải thích một chút, người Hạ Hoa có phẩm chất tốt đẹp muốn chia sẻ cho con cháu. Cho dù là một thanh kẹo thì người lớn cũng muốn nhường cho con cháu, như vậy thì trong lòng họ mới ngọt ngào hơn.
Cũng như thế, tụi nhỏ sẽ nhường thứ tốt cho người lớn."
Phiên dịch viên liên tục gật đầu, giải thích cùng đoàn người Evan.
"A xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi không hiểu hết về phẩm chất người Hạ Hoa." Nói xong, bọn họ lại lấy ra một túi kẹo khác, phân chia cho từng người: "Anh Vương, anh giúp tôi phiên dịch, đây là đồ mời người lớn thử qua một chút."
Mọi người nghe phiên dịch viên nói xong, cười xấu hổ sờ vào trong túi, lột giấy gói kẹo nhai miếng socola kia, chậm rãi hòa tan nó, liên tục gật đầu, dựng ngón tay cái tán thưởng không ngừng.
"Tiểu Hạ à, chúng tôi dùng tay ra hiệu chắc bọn họ cũng hiểu chứ?" Thấy đối phương cũng cười giơ ngón tay cái, bọn họ không chắc chắn hỏi lại.
"Có thể hiểu đấy, bọn họ cũng khen mọi người luôn yêu thương, quan tâm con cháu trong nhà." An Tri Hạ cười trả lời.
Ăn kẹo của người ta, bọn họ có chút ngượng ngùng đứng xem chuyện vui, vừa lúc bọn nhỏ cũng sắp tan học về nhà ăn cơm rồi. Bọn họ lưu luyến vẫy tay chào tạm biệt đám người Evan.
Phòng Viên và An Tri Hạ đón mấy đứa nhỏ rồi dẫn bọn Evan vào nhà.
An Tri Thu như học sinh tiểu học ngồi co rúm trên ghế, bị Phương Hồng Diệp tức giận quở trách. Bà cụ Khương thấy thế cũng tham gia vào: "Thằng nhóc này, còn tưởng rằng bà sẽ bớt lo lắng, ai ngờ lại bị con hù chết như vậy?"
An Tri Hạ cũng thở phì phì đi qua, chọc má anh ấy: "Xuống tay tàn nhẫn cảm thấy sảng khoái không? Anh có nghĩ lỡ như phanh không nhạy hoặc anh hoảng hồn một cái, để bà ta bắt được điểm yếu cắn ngược lại thì anh phải ngồi tù đó!"
An Tri Thu đáng thương nhìn ba người phụ nữ, nhỏ giọng nói: "Anh không tàn nhẫn đến vậy, chỉ muốn giáo huấn bà ta một chút thôi mà? Mỗi ngày anh đều kiểm tra xe, trước khi đi còn kiểm tra lại một lần, trong lòng đã chắc chắn mười phần."
"Làm sao, còn có lần sau?" Phương Hồng Diệp ôm bụng nhíu mày.
"Không, không." Anh ấy lo lắng vội vàng đứng lên, nở nụ cười làm lành nói: "Sau này anh tuyệt đối sẽ không làm ra hành động nguy hiểm vậy nữa. Sau này anh có tức giận cũng tự nghĩ biện pháp giải quyết, vợ à, đừng tức giận nữa mà."
Phương Hồng Diệp trừng mắt nhìn anh ấy một cái, lúc này mới nhìn đến đám bạn bè ngoại quốc đang náo nhiệt ngoài kia, gò má ửng hồng trốn sau lưng An Tri Thu, khẽ chọc vào phần thịt mềm bên hông anh ấy, nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Sao nhà chúng ta lại đón tiếp năm người nước ngoài vậy?"
An Tri Thu cũng phục hồi tinh thần, nhìn đến chỗ bọn họ.
Kết quả đối phương kích động tiến lên, nắm chặt tay anh ấy, vô cùng vui vẻ...