Phòng Viên vỗ vỗ vai của cô, nhẹ giọng nói: "Tri Thu sẽ biết chừng mực."
"Em biết." Cô gật đầu, trước đây anh trai cũng không thích tranh cãi với người khác, nhưng một khi đã làm tới mức này chắc chắn sẽ gây một trận trầy da tróc vảy. Có điều bây giờ anh ấy đã lập gia đình rồi, còn có một đứa con, anh ấy sẽ không xốc nổi nữa đâu. Hơn nữa cô biết rất rõ về mô tô, nhìn thái độ lái xe của anh ấy, cô vẫn rất lo cho anh trai.
Cách đoạn đường dài tầm hai mươi mét, An Tri Thu phóng nhanh không có dấu hiệu dừng lại.
Phó ban Đinh sợ hãi đứng trân trân tại chỗ, miệng cũng không còn cảm thấy đau nữa, đầu óc bà ta trống rỗng, chân như vác chì không nhúc nhích nổi. Vài giây dường như trôi qua rất lâu, bà ta tưởng chừng như bản thân đã bị tông đến bất tỉnh, ngã xuống đất, không những bị thương nặng mà còn như đã chết rồi vậy.
Khi chiếc xe lao tới, cách còn tầm mười cen-ti-mét nữa!
Giữa hai chân phó ban Đinh chảy ra thứ chất lỏng nóng hổi, mùi khai lập tức tỏa ra. Bà ta ngã ngồi xuống đất, người đổ đầy mồ hôi.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, sau đó mùi khai bốc lên, mọi người lập tức bịt mũi lại.
"Thật ngại quá phó ban Đinh, tôi nghe nói có người tố cáo nhà họ Khương, muốn lục soát nhà, tôi nóng lòng nên đã phóng xe máy lao thẳng tới nhanh một chút, không có tông trúng bà chứ?" An Tri Thu lo lắng hỏi: "Ai da, Phó ban Đinh, bà quan tâm nhà họ Khương đến mức quên đi vệ sinh luôn sao?"
Mọi người nghe thấy thế cười rộ lên, nhưng Phương Hồng Diệp vác cái bụng bự, mắt đỏ hoe, không quan tâm đến thể diện, vặn tai An Tri Thu muốn kéo anh về nhà, nghiến răng nghiến lợi nói: "An Tri Thu, anh lợi hại lắm phải không? Đi xe kiểu gì vậy, anh bị điên rồi phải không?"
"Đau, vợ ơi đau, xin em nhẹ tay chút." Mặt An Tri Thu lập tức biến sắc nhỏ giọng xin tha thứ, vì sợ ảnh hưởng cái bụng nhô ra của cô ấy, một người đàn ông cao to phải khom người nghiêng đầu hợp tác một cách đáng thương.
Mọi người đều cảm thấy vui vẻ giống như mình cũng từng trẻ như thế, thậm chí một số bạn trẻ còn cổ vũ: "Xin hãy nhẹ tay, cẩn thận vặn hỏng..."
Phó ban Đinh lảo đảo đứng dậy, muốn bước đi, bây giờ bà ta không còn dáng vẻ hùng hồn khi nãy nữa, quay người loạng choạng bước đi.
Không ai rõ bà ta hơn cô, An Tri Hạ thực sự chỉ muốn đánh bà ta ngay tại chỗ.
Khi bà ta đi khỏi, mọi người bắt đầu tò mò nhìn bọn họ.
Những người ở đây tuy rằng đều là doanh nhân, tiếp thu nền giáo dục phương Tây, nhưng đều chưa từng ra nước ngoài, cũng chưa từng gặp người nước ngoài nào để bọn họ xem náo nhiệt như vậy.
"Cô ấy có mái tóc vàng mắt xanh da trắng, tôi chưa thấy ai như vậy cả, tóc của cô ấy sinh ra đã vậy sao?"
"Có thật là bọn họ một ngày ăn ba bữa bằng bánh mì không? Tại sao họ lại cao và khỏe đến vậy?"
Các chàng trai tụ tập xung quanh để bàn tán, một vài người táo bạo bước tới chào hỏi họ bằng ngôn ngữ đứt quãng.
Kết quả là những người bạn nước ngoài này cũng nói chuyện với họ bằng tiếng nước mà họ không thông thạo.
Họ ngạc nhiên thật sự...
An Tri Hạ cười nói: "Những người bạn này đến từ nước Ý và nói tiếng Ý, tiếng mẹ đẻ của họ không phải tiếng Y."
"À, tôi vừa nói gì đó không đúng, đang nói chuyện bình thường sao kì vậy ta? Nghĩ lại trước đây tôi nói chuyện với phóng viên chiến trường nước ngoài rất giỏi, mới có mấy năm không dùng, một chữ cũng không hiểu..."
Mọi người đều đồng ý, họ cũng không gặp vấn đề gì khi xem kênh nước ngoài, họ tò mò với "thế hệ trẻ người nước ngoài" đến từ Ý.