Với sự ngưỡng mộ và một chút hiểu biết sâu sắc về trà, cũng như tác dụng chữa bệnh độc đáo của trà được người Hạ Hoa ca ngợi, vậy mà bọn họ từ từ nếm ra dư vị ngọt ngào đậm đà, cũng sâu sắc cảm nhận được vị trà nóng ấm làm giảm cơn khát, có loại cảm giác sau khi ăn thịt cá rau xanh, toàn thân đều nhẹ nhàng thoải mái và dễ chịu.
Dường như mỗi ngày bọn họ uống trà, những thứ không sạch sẽ trong cơ thể đều được đào thải, cảm giác bình tĩnh hòa nhã và cảm nhận được vẻ đẹp của thế giới bên ngoài. Nếu bọn họ nghiên cứu Phật giáo thì sẽ biết đó là một loại tâm lý giác ngộ.
Ông cụ Khương khi còn trẻ cũng là một thanh niên tiến bộ, làm không ít việc lớn tới long trời lở đất cho đất nước. Bây giờ nhìn bạn bè nước ngoài bởi vì Hạ Hoa phồn thịnh và phục hưng mà đến, ngọn lửa trong lòng hừng hực thiêu đốt, sắc mặt ông đầy kích động và những hồi ức vô tận, ông mỉm cười bắt đầu kể về tuổi trẻ của mình.
Bạn bè nước ngoài nghe nói về cuộc sống giàu có trước kia của những gia đình Hạ Hoa, vẻ mặt mong chờ muốn nghe kể về cuộc sống của những người giàu có ở Hạ Hoa xưa kia, họ đều rất mong chờ, đúng là cảm thấy thực ra đất nước Hạ Hoa không tệ, không có quy củ hay phép tắc nào, dù giàu dù nghèo, ngoại trừ những gia đình có điều kiện chiếm hơn nửa yếu tố, nhưng năng lực cá nhân và tư tưởng cũng là yếu tố quan trọng.
Người dân nước Hạ Hoa đều có chung suy nghĩ đứng trên cùng một sợi dây thừng, đó là cái đất nước bọn họ không có. Mấy ngày nay bọn họ chụp được không ít ảnh, mọi người trên đường phố đều tỏ ra tươi cười, cho dù cuộc sống túng thiếu, công việc buồn tẻ, nhưng bọn họ cực kỳ thỏa mãn, hễ nhắc tới đất nước, lãnh đạo của mình, cả người bọn họ tràn ngập xúc động hăng hái.
Một hai người không làm cho người ta cảm nhận được, nhưng hơn bảy mươi tám mươi phần trăm dân chúng đều như vậy, thì đây sẽ là một lực lượng chấn động, đủ chống đỡ nước Hạ Hoa vươn tới sự giàu mạnh!
Giống như lời của những người trẻ tuổi trên tivi ở nơi đất khách quê người vẫn luôn giữ đất nước trong lòng, nước Hạ Hoa là một con rồng đang ngủ say, có bề dày sâu đậm và nội hàm của riêng mình, dân chúng có tình cảm chân và sự kiên trì đối với hoà bình, nhà lãnh đạo có năng lực xuất sắc lắng nghe ý dân, khoa học có con đường chỉ dẫn rõ ràng, còn có sản vật phong phú làm quà tặng.
Thử hỏi vì lý do gì mà một đất nước như vậy, vẫn lạc hậu, nghèo đói?
Trong lời nói cao ngạo của nhà họ Khương, bọn họ thực sự cảm thấy bản thân mình trở thành người quê mùa, sùng bái Hạ Hoa cực kỳ, nhất là khi nhìn thấy trên bàn bày đồ ăn ngon đầy màu sắc hương vị, tất cả quý ngài kiêu căng, cảm giác vụn vặt hơn người, vụng về dùng đũa thưởng thức bữa cơm Hạ Hoa.
Vừa đưa cơm vào miệng, cả người bọn họ đều giật mình, đồng hương quốc tế trên tivi quả nhiên không khoa trường, đồ ăn ngon làm tế bào cả người bọn họ run lên, loại cảm giác hạnh phúc này không thể diễn tả thành lời. Sắc mặt bọn họ đỏ bừng, hai mắt rưng rưng, chỉ là một bên huhu nhét cơm vào miệng ăn, một bên giơ ngón tay cái về phía An Tri Thu.
An Tri Thu cười haha, trái tim treo cao mới dần thả lỏng: "Thật ra, mỗi loại nguyên liệu nấu ăn có rất nhiều cách chế biến. Hôm nay thời gian có hạn, nguyên liệu cũng có hạn, các bạn đừng để bụng."
Bọn họ lắc đầu, đồ ăn ngon như vậy sao có thể để bụng?
Bọn họ ăn hơn nửa nửa đồ ăn, vuốt ve cái bụng phình lên, bọn họ chậm rãi uống trà sơn tra, lúc này miệng mới rảnh rỗi vơ vét tất cả lời khen ngợi của mình, ném về phía An Tri Thu.
Có hai người bạn nước ngoài đặc biệt hứng thú với kỹ năng nấu nướng Hạ Hoa, muốn bái anh ấy làm sư phụ học tập, sau đó trở về nước mình nấu cho người thân và bạn bè ăn. Sau khi bọn họ được mở mang về nhiều món ngon ở Hạ Hoa như vậy, khôi phục lại những ngày đầu ăn bánh mì, chắc họ sẽ phát điên mất.