Evan nghĩ đến con số 450 nghìn, nhưng mỗi tháng người muốn mua tivi lại tăng lên, rồi lại nhớ đến cảm giác thèm thuồng khi xem chương trình của kênh Hạ Hoa, lập tức mở miệng nói: "Vậy mỗi tháng chúng tôi sẽ đầu tư 200 nghìn phí duy trì quảng cáo, rất mong đài truyền hình có thể tỉ mỉ xây dựng tạo hình, để chúng tôi lấy đó làm căn cứ phân chia lợi nhuận rõ ràng."
"Đây là điều đương nhiên, nếu chúng tôi đã ký kết hợp đồng thì sẽ không làm qua loa đối phó. Chúng tôi đã có kế hoạch quảng cáo hoàn chỉnh, về sau mới có thật nhiều công ty, doanh nghiệp muốn ký kết hợp đồng quảng cáo với chúng tôi chứ." An Tri Hạ mỉm cười tiếp tục nói: "Tôi tin ông Evan đã biết, Hạ Hoa đang bước vào thời kỳ mấu chốt để phát triển kinh tế và xã hội, thị trường kinh doanh là nơi chính phủ điều tiết khống chế, tuy rằng cửa hàng hữu nghị có thể bán sản phẩm nước ngoài, mục đích là để bạn bè quốc tế dễ làm việc sinh sống tại Hạ Hoa, chứ không phải kiểm soát người khác, là một loại điều tiết khống chế đặc thù.
Chắc quý công ty không muốn phương thức hợp tác như này đâu."
Evan liên tục gật đầu: "Đúng vậy, chúng tôi không thể phối hợp tốt với quý quốc trên vài phương diện. Mùa đông thì socola còn cứng, chứ mùa hè thì rất dễ tan chảy. Rồi còn tính đến việc phân phối socola trên Hạ Hoa nữa, người dân còn phải chờ phát tem phiếu thì mới được mua.
Tất cả những yếu tố đó đều ngăn cản người dân mua socola của chúng tôi."
"Ông Evan, tôi có một ý tưởng này." An Tri Hạ cười nói: "Để hợp tác xã cung ứng tiếp thị trở thành tổng đại lý của công ty ở Hạ Hoa, giá bán lẻ thấp hơn 30% so với cửa hàng hữu nghị, lợi nhuận chia 3:7, chúng tôi được bảy, sẽ lo hết phân đoạn tiếp thị đến phân phối bán hàng. Với tám trăm triệu người dân trên đất nước Hạ Hoa, nhất định có thể khiến ông vui mừng!"
Evan ngây ngẩn cả người, nhịn không được mở miệng nói: "Lợi nhuận 3:7? Cô An, phương án hợp tác này thì công ty chúng tôi kiếm được bao nhiêu?"
Dạo quanh Hạ Hoa một vòng, hơn nữa bọn họ đã khảo sát thực địa, ông ấy đã sớm từ bỏ thị trường Hạ Hoa. Chờ Hạ Hoa thực sự phát triển, người dân có tiền tiêu xài mua socola thì bọn họ tiến quân cũng chưa chậm.
Cho nên giờ khắc này, An Tri Hạ nói đến việc phân chia lợi nhuận 3:7 khiến ông ấy phải há hốc mồm, không cần suy nghĩ liên tục lắc đầu: "Cô An, tôi muốn thành thật với cô rằng, chúng tôi đã từ bỏ thị trường Hạ Hoa rồi."
"Nếu đã từ bỏ, vậy các người còn hỏi kiếm bao nhiêu để làm gì?" Cô lãnh đạm trả lời: "Nói cách khác, hợp tác xã cung ứng tiếp thị trên đất nước Hạ Hoa là nơi bán độc quyền trên thị trường, các ông hạ giá bán thấp nhưng 30% lợi nhuận cũng không hề thấp. Vì chúng tôi phụ trách công đoạn vận chuyển rồi tiêu thụ, gánh vác rất nhiều rủi ro, mà các ông chỉ cần ăn lợi nhuận trên đơn đặt hàng là được."
Vừa nghe đến chuyện Hạ Hoa sẽ nhận thầu chuyện vận chuyển, Evan có chút rung động, cò kè mặc cả nói: "Chia đôi đi, công ty của chúng tôi nghiên cứu và chế tạo ra nhiều vị socola từ một trăm năm nay, đầu tư rất nhiều, không thể so sánh với chủng loại khác được."
"Ba bảy." An Tri Hạ lắc đầu, kiên trì cự tuyệt: "Ông Evan, thị trường Hạ Hoa giống như một quả cầu sắt, nếu không cho đủ lợi ích thì rất khó cạy ra. Ba phần lợi nhuận từ 800 triệu khách hàng, số lượng này tuyệt đối có thể nuôi sống công ty các ông rồi."
"Cô An, 800 triệu chỉ là số dân, không phải khách hàng tiềm năng, cô đánh tráo khái niệm quá rồi. Chia 4:6, đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của chúng tôi rồi." Evan khẽ cắn môi nói.
"Ông Evan, quốc gia chúng tôi đang phát triển, sao nhân dân chúng tôi không mua nổi socola cơ chứ?"