An Tri Hạ từ từ thưởng trà, cười khẽ, nhà họ Khương lẳng lặng nghe cô đàm phán.
Hay lắm, bản hợp đồng trị giá mấy trăm triệu cứ như vậy quyết được hai đơn, đến cả Phòng Viên cũng không khỏi kinh ngạc, nhìn cô bằng ánh mắt hứng thú.
"Số người sử dụng truyền hình cáp ở nước ngoài tăng trưởng rất nhanh, tôi tin rằng cơ hội phát triển mảng này trong nước có thể sánh ngang với tên lửa vậy. Hơn nữa, mọi người đều biết tốc độ tăng trưởng dân số của nước ta cao đến nhường nào, mỗi gia đình trung bình có bảy tám đứa con, những đứa con khi lớn lại trở thành những khách hàng tiềm năng mới.
Dù tình hình có tệ đến đâu, 100 triệu khách hàng tiềm năng vẫn có thể gánh được hai, ba công ty của ông. Chẳng lẽ ông thật sự muốn bỏ lỡ thị trường ở giai đoạn thai nghén này sao? Đợi đến khi Hạ Hoa thật sự trỗi dậy, thì sẽ chẳng còn chỗ cho ông nhúng chân vào thị trường béo bở này nữa đâu.
Vậy nên, ông Evan, 3-7 hoặc OUT, chắc ông cũng rõ lựa chọn nào có lợi hơn cho công ty của mình, phải không?
Tôi tin rằng sự góp mặt của mọi người tại đây hôm nay sẽ thu hút thêm nhiều bạn bè quốc tế đến bàn chuyện thủ đô thông qua kênh Hạ Hoa. Công ty của ông cũng không phải độc quyền về socola, cho dù chúng tôi chọn một công ty không quá nổi tiếng về hương vị thì khi mức độ mua hàng của người dân chúng tôi tăng lên, chất lượng socola sẽ được nâng cao thông qua sự nghiên cứu tận tâm của đội ngũ kỹ thuật."
"Được rồi." Evan lớn tiếng đáp lại khi thấy những gì cô nói ngày càng trở nên hợp lý.
Ông ấy đưa tay xoa mặt, lắc đầu cười khổ: "Ôi, Hạ Hoa quả thật toàn nhân tài, con gái Hạ Hoa ai cũng mồm miệng lanh lợi như vậy sao? Chẳng trách đài truyền hình Hạ Hoa có thể ra mắt một kênh nước ngoài tuyệt vời như vậy. Sau này chúng tôi không thể sơ suất với bất kì đối tác nào rồi, nếu không sẽ lãng phí miếng bánh lợi nhuận mất."
"Ông Evan, tin rằng trong tương lai gần, ông sẽ vui mừng vì quyết định ngày hôm nay." An Tri Hạ đứng dậy và bắt tay ông ấy một cách trang trọng: "Tôi sẽ nói rõ hơn về sự hợp tác của chúng ta với lãnh đạo, sau khi họ xem xét và phê duyệt, chúng ta sẽ ký hợp đồng chính thức."
Evan và những người khác gật đầu đồng tình, thấy ngoài trời đã muộn, họ chuẩn bị chào tạm biệt và rời đi.
Nói là vậy nhưng họ vẫn chưa có ý định rời đi ngay, mà ánh mắt hướng thẳng vào phòng bếp.
An Tri Hạ hiểu ý: "Hai ngày nữa anh trai tôi ghi hình "Thao Thiết". Sau khi chúng ta ký hợp đồng, các ông trực tiếp tham gia nếm thử các món ăn đồng thời quảng bá sản phẩm của công ty mình thế nào?"
Họ vui vẻ gật đầu, sợ An Tri Hạ sẽ đổi ý, vừa bước ra ngoài vừa nói: "Chúng tôi cũng sẽ nói chuyện với lãnh đạo các bạn về ba khoản hợp tác này, hy vọng có thể sớm ký được hợp đồng. Haha, có lẽ chúng tôi vẫn chưa trở về nước, bạn bè và gia đình đã thấy chúng tôi trên tivi rồi."
Bà cụ Khương vội vàng bảo dì Trương mang trà biếu họ.
Evan và nhóm của ông ấy không thể từ chối lòng thành, họ cảm ơn và đưa lại hết nửa túi socola còn sót lại trên xe làm quà gặp mặt.
Sau khi họ rời đi, hàng xóm đổ xô vào nghe ngóng hỏi tin tức.
Hợp đồng còn chưa được ký nên mọi người rất kín tiếng, dù hợp đồng có ký rồi cũng phải giữ bí mật. Buổi tối tan làm, An Tri Hạ cùng Phòng Viên ôm con, mang theo một ít kẹo socola đến nhà họ Lý.
Lý Hán Khiêm vừa lái xe trở về, thấy bọn họ tới liền mỉm cười chào hỏi: "Tri Hạ, không, bà Phòng mới phải, hôm qua vừa mới kết hôn, hôm nay lại dẫn cả nhà đến đây, nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?"
Bà cụ Lý vỗ vỗ anh ấy, mỉm cười bảo An Tri Hạ vào nhà."Thằng nhóc này làm chức lãnh đạo nhỏ trong đơn vị, nhập tâm đến mức không nhớ nổi họ của mình nữa rồi, cả ngày chỉ biết khoe mẽ thôi, cháu đừng để ý đến nó."