Trưởng đài không tin bĩu môi: "Phó đài Tiểu An, cô không cần lấy những lời tốt đẹp này rót mật vào tai tôi. Một căn nhà hai tầng kèm sân của tôi đều được đóng góp cả rồi."
An Tri Hạ cười hì hì: "Thật ra điều kiện tôi đưa ra cũng rất bình thường. Chúng ta không cần phải để tổ chức trả tiền lương, giống như tất cả các nhà sản xuất, để các cá nhân tự độc lập tài chính, nộp thuế cho tổ chức, tự chịu trách nhiệm về lợi nhuận và thua lỗ.
Còn chúng ta gánh vác sự phát triển của ngành công nghiệp truyền hình, phấn đấu để sớm đặt mạng truyền hình cáp đến mọi ngóc ngách của Hạ Hoa. Giống như đường cao tốc đất nước Hạ Hoa chúng ta, làm đường, mới có thể mang đến sự phát triển long trời lở đất!"
Trưởng đài khoát tay với cô: "Được rồi, đừng nói những lời tự sướng khiến người ta kích động, trước tiên cô viết ra nội dung hợp tác với nước Ý, tôi sẽ thừa dịp đi báo cáo trước khi lãnh đạo tan tầm."
An Tri Hạ cầm bút và giấy lên, suy nghĩ một chút, liền viết chi tiết ba nội dung hợp tác với nước Ý, lại viết thêm kế hoạch sau khi có lợi nhuận. Cô sẽ lấy tiền ra để quay phim điện ảnh và phim truyền hình, một sản phẩm văn hóa của đài truyền hình. Về phần lắp đặt mạng lưới điện, cô cũng nảy ra một ý nghĩ khác nữa.
Trưởng đài nhìn đến nỗi đôi mắt phải mở to, dở khóc dở cười lắc đầu nói: "Cái con bé này thích tay không bắt sói quá rồi."
Chờ An Tri Hạ viết xong, ông ta lập tức cẩn thận xem lại một lần nữa, cầm lấy cặp, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Nhớ giúp tôi khóa cửa lại."
An Tri Hạ bật cười, đóng cửa sổ, khóa cửa. Cô vừa bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, liền nhìn thấy trưởng đài đạp một chiếc xe đạp mới bảy tám mươi phần trăm ra khỏi cổng.
Cô nhướng mày, xem ra chờ tháng sau lợi nhuận về tài khoản, phải mua một ít đạo cụ và trang phục cho đài truyền hình rồi.
Đài truyền hình nằm ở trung tâm kinh đô, cách Bộ Văn hóa và Thể thao không xa. Trưởng đài Ngô đạp xe hơn hai mươi phút, đầu đầy mồ hôi xuống xe, chào hỏi bảo vệ Cục Văn hóa Thể thao, dựng xe đi thẳng đến văn phòng lãnh đạo.
"Có việc gì mà gấp thế?" Lãnh đạo thấy ông ta đến, gọi ông ta qua ngồi, phân phó cho thư ký rót nước: "Không phải đồng chí Tiểu An xin nghỉ kết hôn rồi sao, cháu nó còn có việc gì lớn à?"
Trưởng đài thở dài, lấy phần báo cáo trong túi cặp đựng tài liệu đưa qua: "Con bé này quá tích cực, xin nghỉ làm cũng không quên tạo thu nhập cho đài truyền hình chúng ta. Cô ấy đàm phán hợp tác thành công với công ty socola của Ý, chỉ chờ sau khi lãnh đạo phê chuẩn liền chính thức ký hợp đồng."
Lãnh đạo cũng kinh ngạc không thôi, vội vàng cầm báo cáo cẩn thận xem qua, lúc nhìn thấy hai khoản tiền quảng cáo, trong lòng nhất thời vui mừng cùng kích động như có vô số pháo hoa đồng loạt được nổ ra nhưng vừa nhìn phía sau, mặt ông ta lập tức xụ xuống: "Sao vậy, các cháu vừa chuyển mình đã giẫm đạp tổ chức à? Trước đây lãnh đạo phát lương cho các cháu, hiện giờ các cháu kiếm được tiền rồi, liền đóng thuế, tự chịu trách nhiệm về lợi nhuận và thua lỗ?"
Trường đài đành phải nói lại lời của An Tri Hạ một lần nữa: "Hiện giờ đài truyền hình có hơn một nghìn nhân viên, nếu như vẫn dựa vào tổ chức, một tháng thôi đã mất hơn ba bốn mươi nghìn đồng tiền lương, lại còn thêm cả các loại phúc lợi, gánh nặng rất nặng nề.
Hơn nữa trước đây chúng ta đã ký kết hiệp nghị với phó đài Tiểu An, không can thiệp vào tất cả các vấn đề của các kênh nước ngoài, bao gồm cả chi phí truyền hình cáp mà họ kiếm được."
"Việc này, ai mà nghĩ bọn họ có thể kiếm được tiền chứ..."
"Chú hai." Trưởng đài không nhịn được nhỏ giọng nói: "Năng lực của An Tri Hạ rất cao, lại nhận được sự chú ý lớn của các lãnh đạo, phong thái tài hoa của cô ấy không ai có thể che lấp được."