Ông ta chỉ ý tưởng của An Tri Hạ về việc lắp đặt mạng lưới điện cho Hạ Hoa: "Mà rất có thể cô ấy là người mở ra kỷ nguyên mới của đài truyền hình. Trước đây đài truyền hình chỉ rất tầm thường, chúng ta không sinh hoạt, làm việc theo khuôn khổ được phải không?
Sau này có An Tri Hạ ở đây, chúng ta còn lo không có thành tích sao? Cô ấy là một thanh kiếm sắc bén, có thể đả thương chúng ta, cũng có thể đả thương người khác, chỉ phụ thuộc xem chúng ta dùng như thế nào thôi."
"Cô gái này quả thực đã nảy sinh rất nhiều ý tưởng hay ho hết lần này đến lần khác, làm cho người ta không thể không yêu quý được, ây chà, tiền bạc ấy à, có được thì là may mắn, không có được thì là do số mệnh. Chúng ta không nên bị công danh và lợi ích thao túng, làm mất đi ý định ban đầu khi bước vào cuộc hành trình." Lãnh đạo hít sâu một hơi, ngăn chặn con thú hung dữ trong lòng muốn phá lồng mà ra, mỉm cười gật đầu đáp ứng.
"Xem ra, các lãnh đạo cấp trên sắp mở họp vì chuyện của con bé này rồi."
Nếu đã tới đài truyền hình, An Tri Hạ không thể cứ thế mà đi, đi dạo một vòng tòa truyền hình, xem công việc của mọi người có khó khăn hay không. Kết quả mọi người quay phim rất thuận lợi, nhìn thấy cô còn nhao nhao nói câu chúc mừng.
Lúc tan tầm, An Tri Thu chở cô đến cửa đông khu gia đình đội vận tải.
Sắc trời còn sớm, An Tri Hạ về đến nhà, thấy ba đứa nhỏ ngoan ngoãn làm bài tập về nhà, liền rửa tay nấu cơm. Bọn họ mang về không ít rau củ từ nhà họ Khương, trong tủ lạnh cũng chứa đầy các loại thịt, trứng gà và còn rất nhiều giỏ đựng.
Gia vị trong phòng bếp đã có đầy đủ, gạo mì đậu vân vân cũng không thiếu. Cô đốt bếp than, một bếp nấu cơm, nấu cháo, ở một bếp khác làm món thịt xào cà tím và ớt, trứng xào cà chua, miến xào đậu cô ve thịt băm rồi thêm món rau sống chấm tương.
Chờ đến khi làm xong, vừa lúc Phòng Viên vào cửa, anh xoa đầu tụi nhỏ, rửa tay rồi chui vào phòng bếp ôm eo cô từ phía sau nói anh yêu em.
"Anh làm gì thế? Tụi nhỏ có thể quay ra đây bất cứ lúc nào đó." Cô thì thầm với anh: "Mau lấy bát ăn cơm thôi."
"Vợ anh nấu cơm thật là ngon." Phòng Viên hít sâu một hơi, khen ngợi.
Tụi nhỏ trực tiếp vùi đầu bới cơm, dùng hành động thực tế để cổ vũ.
Vừa ăn cơm xong, lúc Phòng Viên đang rửa bát đũa trong phòng bếp, có người đến gõ cửa.
An Tri Hạ tiến lên mở ra, thấy chị dâu Đặng rồi còn có bốn chị dâu khác, cười vội vàng mời vào.
Ba đứa nhỏ vô cùng hiểu chuyện nghe lời, một đứa mang ghế, một đứa bưng đĩa hoa quả, còn có một đứa đi rót nước.
"Chị dâu Phòng, ba đứa nhỏ nhà cô ngoan ngoãn hiểu chuyện thật đấy." Chị dâu Đặng không nhịn được khen ngợi: "Bình thường cũng rất lễ phép, nhìn thấy ai cũng chào."
An Tri Hạ cười nói: "Đúng vậy, đứa nào cũng khiến người ta yêu thương đến tim mềm nhũn."
Ba đứa nhỏ nghe xong mím môi cười đến nỗi đôi mắt cong cong, mỗi đứa cầm một quyển sách ngồi trên giường đất, lỗ tai dựng thẳng lên nghe người lớn nói chuyện.
Người lớn không nhịn được nhẹ nhàng nói: "Nhìn con nhà người ta kìa, không cần phải đánh cũng biết học tập, con nhà bọn tôi vô cùng nghịch ngợm, không cầm chổi lông gà thì một từ cũng không đọc!" Nói là nói như vậy, nhưng trên mặt bọn họ đều mang theo nụ cười chiều chuộng, con cái có kém đến mấy thì cũng là con của mình, đương nhiên đau lòng không thôi.
Chị dâu Đặng giới thiệu cho An Tri Hạ mấy người đi cùng nhau, chồng của bọn họ đều là tiểu đội trưởng dưới trướng Phòng Viên, ở ngay đối diện và phòng bên cạnh cô.
"Mấy người bọn tôi nghĩ chị dâu Phòng vừa mới tới ở không quen, liền đến nói chuyện cùng, không quấy rầy mọi người chứ?"
An Tri Hạ cười lắc đầu nói: "Không, chúng ta nói chuyện để thúc đẩy tình cảm cũng rất tốt, vừa giúp đỡ lẫn nhau, vừa để khi chồng làm việc thì không cần lo lắng về gia đình nhỏ." Nói xong cô mời bọn họ dâu ăn dâu tây, bọn họ từ chối không được, đành phải lấy một quả, ý tứ cắn một miếng nhỏ rồi không lấy nữa.