Khi được Phan Hỷ Vũ đưa đến trước mặt An Tri Hạ, mỗi người trong số họ đều vô thức cong lưng, trong mắt hiện lên sự sợ hãi thấp thỏm lo lắng không thể tin được, cùng với một tia hy vọng, sự kiên trì không muốn bị dập tắt.
Nhìn thấy vậy, trong lòng An Tri Hạ có chút cay đắng chua xót, người xuyên qua như cô, cho dù có càn quét nhiều giải thưởng trong lĩnh vực điện ảnh truyền hình cũng không sợ, cũng rất khó đặt mình vào vị trí của người bình thường, thỉnh thoảng còn cảm giác bản thân rất ưu tú, lòng trắc ẩn không báo trước mà bật ra.
Thật ra cô ghét bản thân mình như thế này, quá cô đơn cũng quá tự cho mình là đúng. Nhưng cô cũng chỉ là một người bình thường, khi đối mặt với chuyện khó tin như xuyên qua, cô vẫn cảm thấy như mình đang mơ một giấc mơ phi lý.
Cô mỉm cười nhẹ nói: "Tôi rất vinh dự khi mời được mười hai bậc thầy như các vị. Nếu mọi người đã đến được đây thì chắc chắn phải có bản lĩnh thực sự, hay là chúng ta cùng bàn luận một chút đi?"
Những người này nhìn nhau, một người đàn ông lau mặt, nghiến răng nghiến lợi, bước lên một bước nói: "Phó đài Tiểu An, tôi là Trần Lập Quần, biết đan liễu gai là nghề tổ tiên truyền lại, đồ do nhà họ Trần của chúng tôi đan là thứ tốt nhất kinh đô, từng chỉ dành riêng cho triều đình, cho dù sau này triều đình có biến mất thì nhà họ Trần chúng tôi vẫn dựa vào tay nghề khéo léo của mình để xây dựng đất nước Hạ Hoa. Sau này, nhà nước không cho phép buôn bán tư nhân nên cả nhà đã nhường công việc này lại cho ba anh em chúng tôi, miễn cưỡng có thể sống tạm. Mấy ngày trước, chúng tôi nghe nói phó đài Tiểu An đang tìm thợ thủ công nên chúng tôi mặt dày không biết xấu hổ đến đây xem thử."
Hai người đàn ông khác có vẻ ngoài giống anh ta cũng tiến lên, căng thẳng xưng tên rồi giao đồ vật trong tay.
An Tri Hạ cầm lấy xem xét, trong chiếc giỏ đan bằng liễu gai có rất nhiều vật dụng nhỏ, đều là những loại dây liễu đã được phơi khô sau đó đan thành hình, bên ngoài còn được sơn cẩn thận bằng thuốc nhuộm thực vật, không chỉ có rất nhiều loại khung, rổ, sọt, hộp đựng đồ mà còn có ghế dựa, cái bàn, cái tủ, xe đẩy, nón bảo hộ, giỏ rau và các đồ vật thiết thực khác. Tất cả đều đẹp, trang nhã và bền chắc, chắc chắn sẽ được bán chạy trên thị trường quốc tế.
Cô mỉm cười gật đầu, khen ngợi nói: "Nếu là do tổ tiên của mọi người truyền lại, thì mọi người có sẵn lòng truyền lại tay nghề của mình cho người khác không? Chắc mọi người cũng nghe nói, tôi thuê thợ thủ công có tay nghề với lương cao là vì muốn tìm một người dạy lại tay nghề của mình cho nhóm người nhà, sau đó tạo ra một số lượng lớn thành phẩm để bán trong và ngoài nước."
Trần Lập Quần gật đầu, trên mặt có chút tự hào và kiêu ngạo mà một người thợ thủ công nên có: "Chúng tôi biết, nghề đan liễu gai thực ra khá ảo diệu. Những thứ mọi người thấy phổ biến trong các hợp tác xã cung ứng tiếp thị đều ở cấp độ thấp nhất, nên việc chúng tôi truyền dạy tay nghề ra ngoài cũng không sao. Việc đan liễu gai của nhà họ Trần phức tạp hơn nhiều so với những thứ đó, là một tác phẩm nghệ thuật thực sự có thể chân chính đạt đến sự thanh nhã, nó không thường được sử dụng hàng ngày, mà được sử dụng như một vật trang trí như đồ sứ hay ngọc bích, sống động đến mức hầu như không ai thể nghĩ rằng nó chỉ được tạo thành từ những cành liễu được nhìn thấy ở khắp mọi nơi."
An Tri Hạ có chút bừng tỉnh, cô nhớ tới đời sau ở trong nước có tổ chức hội chợ đan dệt, bởi vì năm đó là năm Kỷ Sửu nên ở cửa vào hội chợ có một con trâu cao ba mét, bởi vì màu sắc của cành liễu được kiểm soát rất tốt, mắt mũi rất tinh tế, kết cấu đan lát đẹp mắt, từng sợi lông sáng bóng, con trâu tựa như sinh vật sống, tràn đầy năng lượng.