Có những mô hình có quy mô lớn như khủng long, các loại siêu xe, thậm chí là những biệt thự sang trọng đã được trùng tu từng cái một, đương nhiên cũng có những loại mô hình được thiết kế tinh vi cực kỳ nhỏ có kích thước bằng quả óc chó, các nghệ sĩ đã cố gắng hết sức để chinh phục thế giới, đơn đặt hàng từ trong và ngoài nước bay tới như những bông tuyết.
Ánh mắt cô nóng rực nhìn ba người: "Mọi người có thể đan được rồng không?"
Họ sửng sốt, lo lắng nhắc nhở: "Phó đài Tiểu An, rồng là hình ảnh tưởng tượng của người xưa, không tồn tại. Cô không được nhắc đến nữa, nếu không sẽ bị xếp vào loại người mê tín thời phong kiến thì không tốt lắm."
An Tri Hạ mỉm cười xua tay: "Chúng tôi có một chương trình ẩm thực trong kênh nước ngoài tên là "Thao Thiết", cũng là một loại thú biến ảo. Nhưng vì nó có đặc điểm rất đặc thù nên chúng tôi đã sử dụng nó. Rồng không tồn tại, nhưng trong mắt mọi người trong và ngoài nước, Hạ Hoa rất thâm sâu huyền bí, giống như một con rồng phương Đông đang ngủ say, đây là một loại ẩn dụ, vì sao không thể sử dụng được?"
Trần Lập Quần do dự, nhìn những người xung quanh, nắm chặt tay rồi đột nhiên thả lỏng, gật đầu nói: "Chúng tôi có thể, tuy không thể vẽ mắt cho rồng, nhưng chúng tôi vẫn có thể khiến cho con rồng sống động tùy ý tự do bay lên trời, bay xuống biển!"
"Được!" Cô mỉm cười vỗ tay: "Xưởng thủ công truyền thừa Hạ Hoa, hoan nghênh ba bậc thầy gia nhập, hy vọng nhóm của chúng tôi sẽ có sự dẫn dắt sự của mọi người, làm ra các sản phẩm đan dệt của Hạ Hoa bán chạy trong và ngoài nước, giúp họ tạo ra thu nhập, giải quyết các vấn đề của nhóm này. Đồng thời có thể truyền bá văn hóa truyền thống của đất nước, để các nước khác nhìn thấy phong cách xuất sắc của chúng ta!"
Ba người đàn ông không khỏi thẳng lưng lên, hai mắt đỏ bừng vì hưng phấn.
Họ xuất thân từ gia đình đan dệt được tiếp xúc với nghề từ nhỏ, dù bây giờ không thể kiếm sống bằng nghề này nhưng vẫn còn tình cảm sâu sắc với nghề.
Hơn mười năm cuộc sống gần như không thay đổi đã dần khiến họ tuyệt vọng, một loại tuyệt vọng khiến họ phải cắt bỏ đi đôi cánh và giam cầm lại lý tưởng của bản thân. Ngay khi họ tưởng rằng mình sẽ phải sống một cuộc sống vô vọng này đến hết cuộc đời thì họ lại hay tin đài truyền hình đang tuyển dụng những bậc thầy lành nghề thủ công.
Họ gần như có ý định đặt hết hy vọng vào lần này, nếu không thành công, họ sẽ không bao giờ động đến những cây liễu gai nữa, tình nguyện làm người bình thường như những hàng xóm, không có ưu thế gì hơn người khác.
May mắn thay, họ đã thắng cược, ít nhất là cũng có được một công việc khác. Bất cứ ai nói mình làm việc ở đài truyền hình đều cũng sẽ thu hút được rất nhiều sự hâm mộ, ghen tị của mọi người. Phần thể diện này có được là nhờ kỹ năng đan dệt thành thạo của bọn họ!
"Phó đài Tiểu An." Người đang nóng lòng bước tới là một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, khuôn mặt đã bị năm tháng vất vả bao phủ, nhưng trong ánh mắt vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp ngày xưa: "Tôi tên là Lưu Anh Nương, am hiểu thêu thùa." Bà ấy vừa nói vừa cẩn thận đưa ra một chiếc khăn tay tơ lụa trắng tinh từ trong túi.
An Tri Hạ nhướng mày mở ra, chất liệu của chiếc khăn tay này cực kỳ mềm mại mịn màng như nước, như thể một vết chai mỏng trên tay cô cũng có thể tạo ra từng tầng gợn sóng. Một góc khăn được thêu hoa lá trang nhã với nhiều màu xanh trắng khác nhau, giống như những bức vẽ tay trên bình sứ xanh trắng, đường chỉ tinh xảo, tỉ mỉ, không thể dùng máy của thế hệ sau thêu ra được, không còn nghi ngờ gì nữa, người phụ nữ trước mặt cô là một bậc thầy thêu thùa.
Những người được "Kinh Bát Tiên" tìm thấy đương nhiên đều là người có năng lực thực sự.