Cô vẫn như cũ cười nhẹ dò hỏi: "Thêu thùa tuy là không khó nhưng vẫn cần có một người kiên nhẫn hướng dẫn, cũng không phải ai cũng có thể học được. Cô Lưu, cô có bằng lòng truyền lại kỹ năng của mình cho mọi người không?"
Lưu Anh Nương gật đầu, có chút hưng phấn nói: "Đúng vậy, trước kia tôi vốn là người hẹp hòi, không muốn truyền dạy kỹ năng của mình cho người khác. Tôi tưởng rằng chỉ cần dựa vào kỹ năng này là có thể sống rất tốt. Nhưng sau này không có cơ hội sử dụng, lại sợ bị người khác phát hiện tôi thích thêu thùa, lôi tôi ra chỉ trích. Những ngày này tôi xem các kênh nước ngoài do đài truyền hình điều hành, tôi rất hy vọng người nước ngoài cũng sẽ biết đến sức mạnh của nghề thêu thùa ở Hạ Hoa, tôi không muốn di sản văn hóa phi vật thể xuất sắc như thế này của đất nước bị mất vào tay thế hệ chúng tôi. Bây giờ có cơ hội, tôi sẵn sàng dạy thêu cho mọi người, nếu có điều kiện tôi cũng muốn chiêu mộ một vài học viên tài năng. Thêu thùa không phải là thứ cặn bã, nó là sự kết tinh rực rỡ của nền văn minh bao đời!"
Mắt An Tri Hạ cong cong, có vẻ như việc ra mắt kênh nước ngoài đã rất thành công, bước đầu đã mở mang suy nghĩ của mọi người, họ vô thức sử dụng lời thoại trên tivi khi nói.
Các bậc thầy thủ công khác cũng lần lượt tự giới thiệu bản thân, bao gồm các nghề thủ công như cắt giấy, đồ sứ thủ công, chạm khắc gỗ, nghề mộc, dệt thổ cẩm, dệt nhuộm và trình diễn dệt, được thế hệ sau đánh giá rất cao.
Cô phải đảm bảo là mỗi bậc thầy đều sẵn sàng đào tạo nhóm người của mình, giúp họ tạo ra những tác phẩm nghệ thuật tinh xảo để quảng bá trong và ngoài nước. Họ là những bậc thầy về nghệ thuật, đã thoát khỏi xiềng xích không truyền nghề truyền thống cho người ngoài, tràn đầy tình yêu quê hương đất nước, gánh trên vai trọng trách khôi phục và truyền thừa nghề thủ công.
An Tri Hạ lập tức sắp xếp để họ ký thỏa thuận, trong đó có những quy định về trách nhiệm và nghĩa vụ của cả hai bên, đồng thời chính thức đăng ký cho họ làm kỹ thuật viên cho đơn vị phụ của đài truyền hình Nhà máy thủ công Mạch Thừa.
Sau khi quá trình làm quen hoàn tất, cô sẽ tổ chức các cuộc họp với từng người một, giao nhiệm vụ cho bọn họ, yêu cầu bọn họ nghĩ ra những sản phẩm thủ công phù hợp để vươn ra toàn cầu, được bạn bè ở nước ngoài tiếp thu và đánh giá cao.
Ví dụ đan bằng liễu thì có đế lót ly tinh xảo xinh đẹp, rổ miệng rộng đựng kẹo và bánh ngọt, hộp đựng có hình chữ O, giỏ hoa nhỏ, bình hoa, vật trang sức hay đồ trang trí trong nhà, ghế lớn, ghế nhỏ, ghế bập bênh... đều có thể xuyên qua biên giới được bạn bè quốc tế tiếp thu. Các mặt hàng đan lát rất đẹp, bền, nhẹ và có tính nghệ thuật cao, có thể được tích hợp vào các phong cách gia đình ở nhiều quốc gia khác nhau.
Ba anh em nhà họ Trần đã biên soạn nhiều mẫu theo yêu cầu của An Tri Hạ, sau đó dựa vào đó mà dạy cho mọi người.
Thêu thùa, cắt giấy, chạm khắc gỗ, nghề mộc khá là đơn giản, nhưng đồ sứ thủ công, dệt thổ cẩm, dệt nhuộm lại phức tạp cũng đòi hỏi phải có dụng cụ, vật liệu hoàn chỉnh. Những việc này cứ để cho Kinh Hiểu Sinh lo liệu.
Trong vòng hai ngày, "Kinh Bát Tiên" vì năng khiếu của bọn trẻ mà tìm kiếm những giáo viên có khả năng giảng dạy. Hội họa, thư pháp, trượt patin, bơi lội, ca hát, khiêu vũ, ngoại ngữ, cờ vây, nhạc cụ, toán học, văn học,... đều là những ngành tồn tại đỉnh cao. Bọn họ không bị thu hút bởi mức lương cao, mà đơn thuần muốn gia nhập vào đài truyền hình có những thanh niên đầy tham vọng, cố tình từ bỏ việc tốt, dùng sức lực ít ỏi của mình để đóng góp cho sự phát triển của quê hương đất nước!