"Giới thiệu tên là được rồi, nói nhiều như vậy làm gì? Còn không mau chóng lái xe đi?" Phòng Viên cười mắng, dùng giày da đá anh ta mấy cái.
Mạnh Hàm nhanh chóng né tránh, mỉm cười đáp trả, hai người cứ như vậy mà đứng trước tòa nhà văn phòng người qua kẻ lại, bắt đầu so chiêu.
Hai người đều cao to cường tráng, nhưng mỗi động tác lại rất nhanh chóng, chính xác nhắm vào điểm yếu, không giống như những động tác giả mà An Tri Hạ thấy trên tivi.
Chẳng mấy chốc đã thu hút được rất nhiều các tướng sĩ, đôi mắt bọn họ không khỏi liếc nhìn An Tri Hạ, lại nhìn cậu thanh niên đang đánh nhau khó phân thắng bại với binh vương nhà mình, lập tức thành thật thu hồi ánh mắt, hồ hởi cổ vũ: "Binh vương Mạnh cố lên! Người ta đánh ngay đến nhà chúng ta rồi, phải đánh cho anh ấy ngã xuống, làm anh ấy biết sự lợi hại của binh vương phía nam của chúng ta!"
"Phó đoàn Mạnh, tấn công đi, đừng cứ phòng thủ như vây, tiến công đi..."
Cả đám người thét to, làm An Tri Hạ và những người khác cũng nhịn không được kêu to cổ vũ cho Phòng Viên.
"Cha ơi, cố lên!" Bọn nhỏ vỗ tay, hô hào.
"Tuyệt lắm!" Lâu Thần Chân và Thủy Đại Mãn đỏ bừng hai mắt, lớn tiếng reo hò, các đồng chí đối diện đều mặc quân phục kiểu 65, sắc thái đỏ tươi trên mũ và cổ áo làm máu trong người bọn họ đều sục sôi khí thế.
An Tri Hạ cong môi cười nhẹ, đôi mắt ngấn lệ xinh đẹp cứ nhìn mãi vào người đàn ông của mình. Thấy anh so chiêu với họ mà còn dư thời gian nháy mắt với cô, làm cô bật cười, nụ cười rạng rỡ như mặt trời của cô khiến mọi người không thể mở mắt.
Hai người đấu qua đấu lại hơn nửa tiếng đồng hồ, thấy các tướng lĩnh đều bị thu hút đến đây, thì mới tách ra. Mọi người vây xem đều kinh ngạc nhìn Phòng Viên, càng ngưỡng mộ anh.
Mạnh Hàm được công nhận là binh vương toàn năng của khu J ở phía nam, đặc biệt là võ thuật của anh ta, không ai có thể địch lại. Vậy mà bây giờ có người đánh ngang tay với anh ta, có thể nói đây là tin chấn động toàn bộ khu J.
"Được đó Phòng Viên, mấy năm nay công phu của cậu cũng không hề lùi bước." Mạnh Hàm nói một tiếng với các lãnh đạo, thì lập tức đón mấy người lên xe khách, khởi động xe."Đã lâu rồi tôi với cậu không đánh nhau đã như vậy, vừa lúc tôi để dành được mấy ngày nghỉ, đi lên đảo cùng mọi người. Sân huấn luyện ở đó không thua kém gì khu J, đến đó chúng ta tiếp tục luận bàn. Tôi không tin cậu bị đày đến nơi khác mà vẫn lợi hại như vậy, có thể đánh ngang tay với tôi!"
Phòng Viên cười nhạo: "Tôi rất sẵn lòng, nhưng mà, khi nào thì cậu mới giải quyết vấn đề cá nhân vậy?"
"Ôi trời." Mạnh Hàm che ngực, nói: "Cậu chờ đấy, tôi nhất định sẽ đánh bại cậu trong cuộc thi toàn năng lần này. Cậu đắc ý trên tình trường, nhất định thất ý sân thi đấu!"
"Ồ, nhiều năm vậy rồi, miệng lưỡi của cậu lợi hại lên nhiều như vậy, nhưng sao thực lực lại không tăng lên nổi."
Mạnh Hàm tức giận đến run tay: "Tên kia, tôi không thích nghe những lời nói đó. Cậu nghĩ đây vẫn là thời kỳ đỉnh cao của cậu à? Lần này chúng ta chơi một trận lớn đi!"
"Chơi như thế nào?" Phòng Viên và An Tri Hạ ngồi cạnh nhau, anh cầm tay An Tri Hạ, thưởng thức đôi tay mịn màng của cô: "Bây giờ cậu đã là phó đoàn, cũng không thể chơi giống như mấy năm trước, thua đến nỗi chỉ còn cái quần đùi. Bình tĩnh chút, giữ lại ít tiến cưới vợ..."
"Khinh người quá đáng!" Mạnh Hàm thở mạnh.
Mạnh Hàm suy nghĩ một chút, cười hướng về phía anh ngoắc ngoắc tay, hạ thấp giọng nói: "Cậu có quá nhiều bạn bè xấu, kết hôn cũng quên mất loại người nhỏ bé như tôi. Nhìn vào tình cảm đã từng tinh tinh tương tích của chúng ta, tôi dành riêng cho cậu một phần quà cưới đến muộn, ừm, khu chúng tôi có một lượng xe tải bị đào thải còn mới khoảng năm mươi sáu mươi phần trăm, ước chừng có hơn năm mươi chiếc."