Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 742

Chương 742 - Chương 742 -

"À, ôi ông trời ơi, đây là thiên thần của Hạ Hoa sao?" Đoàn người của giám đốc Hunter nhìn thấy An Tri Hạ, kinh ngạc không thôi, cho dù bọn họ đã nhìn qua An Tri Hạ trên tivi, nhưng đối mặt với người thật, vẫn cần rất lâu mới có thể tiêu hoá được vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cô: "Cô An, trông cô thực sự giống đồ sứ, như cung nữ được vẽ trên tranh lụa, à, không không không, phải là công chúa Hoàng phi..."

Bạn bè nước ngoài nói chuyện thẳng thắn, liên tục khen ngợi bằng những lời hay ý đẹp.

Vẻ mặt Phòng Viên không vui, đi lên phía trước ngăn cản An Tri Hạ: "Phiên dịch viên Trương, đoàn người giám đốc Hunter ngồi thuyền lâu như vậy, chắc chắn rất mệt mỏi, cô thu xếp đưa bọn họ đi đi, ngày mai chờ diễn tập quân sự kết thúc, chúng ta lại ngồi thuyền đến kinh đô."

Phiên dịch viên Trương thuật lại, lúc này giám đốc Hunter mới phát hiện hòn đảo này cũng không phải đảo nhỏ bình thường, bốn phía đều là binh lính đứng thẳng táp gương mặt lạnh lùng, trong lòng kinh ngạc một lúc, ngập ngừng nói: "Tôi nghe nói binh lính Hạ Hoa được huấn luyện bài bản, anh dũng hơn người, không biết có thể tận mắt tham quan nhìn xem không?"

Phòng Viên nhướng mày nhìn Mạnh Hàm.

Mạnh Hàm quay đầu nhìn tham mưu Lưu.

Tham mưu Lưu trừng mắt nhìn hai người bọn họ một cái, thấp giọng nói: "Vậy cuộc tranh tài giữa hai người có cần có bạn bè nước ngoài làm chứng không?"

Sau đó ánh mắt của ông ta quét qua quét lại giữa hai người: "Phó đoàn Mạnh, thân thủ Phòng Viên rất tốt sao?"

"Rất tốt." Mạnh Hàm nghiến răng nói: "Tôi còn chưa thắng được anh ấy!"

Tham mưu Lưu khiếp sợ, nhìn anh ta từ trên xuống dưới một lần nữa, như muốn nói binh vương phía nam cũng không phải danh xứng với thực khiến Mạnh Hàm tức đến mức suýt nữa dậm chân.

Tham mưu Lưu biết dáng vẻ Mạnh Hàm thanh tú, thực ra chỉ là người đàn ông cao to thẳng thắn chính trực, căn bản khinh thường việc nói dối, chứ đừng nói việc này còn liên quan đến thể diện của binh vương phía nam.

Trên mặt ông ta nở nụ cười nhàn nhạt, gật đầu với giám đốc Hunter nói: "Nếu là bạn bè từ Canada, vậy nhìn xem cũng không sao, chúng tôi đều là những binh lính tướng nhỏ canh gác đảo Thượng Hải, diễn tập đánh trận nhỏ thôi, giám đốc Hunter đừng chê cười."

Người Canada không hiểu cái gọi là người Hạ Hoa khiêm tốn. Bọn họ thấy đây chính xác là một hòn đảo nhỏ đổ nát, mặc dù có binh lính đóng quân, chắc là không có gì để diễn tập. Bọn họ cười cười xua tay tỏ vẻ không ngại, nhưng cơ thể lại vô thức ưỡn ngực ngẩng đầu, rõ ràng là muốn xem cảnh tượng náo nhiệt.

An Tri Hạ đích thân xuống bếp nấu một bàn đồ ăn, trên bàn mấy người đàn ông bắt đầu nói chuyện trên đời dưới đất, cho dù không cùng một quốc gia, nhưng đàn ông vẫn có thể tìm đề tài chung hứng thú, nói tới mặt đỏ bừng.

Chờ cơm nước xong xuôi, mọi người đều có chút say, nên tự mình trở về phòng nghỉ ngơi.

Phòng Viên súc miệng rửa mặt xong nằm nghiêng trên giường, nhìn An Tri Hạ không chớp mắt viết cái gì đó: "Ngày mai anh phải tham gia diễn tập quân sự."

Cô nghiêng đầu khẽ cười nói: "Vậy mà anh còn uống nhiều rượu như thế? Không sợ ảnh hướng đến sự phát huy ngày mai sao?"

"Ở trước mặt người nước ngoài anh không thể thua trận, bàn ăn chính là chiến trường của đàn ông," Anh cười có chút ngốc nghếch: "Ngày mai cho em nhìn vẻ oai phong của anh, tuyệt đối để cho đám người Canada kia nhìn xem phong thái của người Hạ Hoa."

Hai người đã kết hôn được ba tháng, đương nhiên An Tri Hạ biết rõ mỗi buổi sáng Phòng Viên đều tập luyện, mà cường độ tập luyện cao, cho nên anh cũng không lo lắng.

Buổi tối An Tri Hạ nấu chút cháo, bánh hành, xào chút rau củ giòn, bữa tối đơn giản này, vẫn như cũ làm cho mọi người ăn no.

Đôi mắt của giám đốc Hunter và những người khác nhìn An Tri Hạ bốc ra lửa, đều dùng bột mì và dầu giống nhau làm món chính, vì sao bánh hành ở Hạ Hoa lại ngon như vậy, vị mặn vừa phải, còn có mùi thơm của hành lá và ngũ vị hương.

Bình Luận (0)
Comment