Điều kiện cuộc sống của ngư dân trên đảo rất khó khăn, quanh năm gió biển tàn phá bừa bãi, độ ẩm không khí cao, người dân sống lâu dài dễ bị bệnh phong thấp. Trước khi ngủ hận không thể hơ nóng chăn trong phòng một lần. Tivi, máy ghi âm trong phòng chỉ để trang trí, thu tín hiệu cực kỳ kém, hơn nữa bởi vì độ ẩm không khí cao, các thiết bị điện rất dễ bị độ ẩm làm hỏng.
Chỉ là trên khuôn mặt những người lính như họ chưa bao giờ tỏ ra một chút đau khổ, người nhà cũng đều tràn đầy tươi cười. Ai chẳng muốn có cuộc sống tốt đẹp, nhưng muốn cuộc sống tốt đẹp đó phải có sự hy sinh của rất nhiều người mới đổi lấy được.
Hai ngày nay, trái tim xao động của An Tri Hạ đã dần kiên định lại. Cô truyền bá những câu chuyện truyền cảm hứng cho những người khác, nhưng sao chính bản thân cô bởi vì mấy chuyện ở đài gần đây mà nóng nảy hơn rất nhiều?
Không phải tất cả sự phát triển đều đạt được nhờ chăm chỉ làm việc sao? Đất nước Hạ Hoa có nhiều vấn đề về lịch sử, hết lần này đến lần khác các nhà lãnh đạo mò mẫm trong bóng tối để tìm ra con đường thích hợp cho người dân. Cô lăn lộn trong giới giải trí hơn mười năm, đã sớm biết rõ, thực sự không nên vì hiện thực mà làm hỏng tâm trạng.
Nếu cô không sống lại, đất nước Hạ Hoa nên đi đâu về đâu đây. Bản thân làm nhiều việc như vậy, quá trình được rút ngắn mười năm, chỉ cần tư tưởng của dân chúng không lạc hậu, kiến thức không bị rớt phía sau, vậy thì mọi mặt của quốc gia sớm muộn gì cũng nhanh phát triển thôi.
Hơn nữa cô cũng không muốn giúp người khác may váy cưới, cúi đầu nhìn chiếc bụng bằng phẳng, khoé môi nở một nụ cười, cho dù kỳ thi tuyển sinh đại học hay đổi mới kinh tế cũng đều phải mất năm năm, hơn nữa năm 82 mới bắt đầu thực hiện kế hoạch hoá gia đình. Chẳng bằng trong khoảng thời gian này cô chính thức tự trải nghiệm cảm giác cùng chồng nuôi dạy con cái, sau này lại xây dựng một đế quốc giải trí trong lòng mình!
Nghĩ như thế, cả người cô không còn cảm giác yếu đuối vô lực như trước nữa, mà là một ngọn lửa hừng hừng rực cháy, viền mắt nóng lên.
An Tri Hạ xoa xoa đầu mấy đứa trẻ, cười nói: "Trong khoảng thời gian này mẹ đã không chú ý đến các con, chờ tiếp đãi người dân, sắp xếp tốt nhà máy và công ty đào tạo xong, mẹ sẽ từ chức, tập trung ở nhà bầu bạn với các con."
Mắt bọn trẻ sáng hết lên, sau đó hơi lo lắng nhìn cô.
"Mẹ, có phải có người khiến mẹ tủi thân đúng không?" Phòng Lễ Hi mím môi hỏi: "Rất nhiều công việc ở đài truyền hình đều do mẹ mở ra, chẳng lẽ bọn họ muốn qua cầu rút ván?"
"Mẹ, nếu mẹ không vui, chúng ta về nhà đi. Cha rất lợi hại, có thể nuôi được chúng ta. Sau này chúng con chăm chỉ học tập, nhiều năm sau nữa cũng sẽ đi làm nuôi mẹ!" Phòng Tụng Ngôn kéo tay An Tri Hạ, kiên quyết nói.
Cô bé Phòng Ca Hân cũng sốt ruột lắc tay cô: "Mẹ, chúng con sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Con biết mẹ rất thích công việc hiện tại..."
An Tri Hạ ngồi xổm xuống tươi cười sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, nói với ba đứa trẻ: "Mẹ không tủi thân, chỉ là thời đại phát triển quá chậm. Mẹ nghĩ chờ một thời gian nữa, đến lúc đó mẹ tự mình làm chủ, để không ai có thể cướp công lao."
Sợ bọn trẻ nghĩ nhiều, cô vừa cười vừa nhẹ giọng nói: "Mẹ và cha sinh thêm em trai em gái cho các con được không?"
Vừa nói ra lời này, ba đứa trẻ đều có chút kích động, cũng không phản đối, trong ánh mắt là sự hồn nhiên và vui mừng. An Tri Hạ thấy thế tim lại mềm nhũn ra.
Đi quanh một vòng bọn họ vừa định về nhà, chỉ thấy một anh lính nhỏ trán đổ đầy mồ hôi chạy tới, thở hổn hển, đứng vững trang trọng hành lễ, lớn tiếng nói: "Đồng chí An, tàu chở hàng của Canada tới rồi, bây giờ đã bị chúng tôi chặn ở bến tàu."
An Tri Hạ vừa nghe, ánh mắt ngay lập tức loé lên sự lạnh lẽo.
Trước khi đến giám đốc Hunter đã gọi điện thoại báo ngày xuất phát, cảng Thượng Hải đã mở hàng chục năm nay cho dù không thể đưa ra thời gian chính xác nhất, nhưng số ngày cũng không có chênh lệch quá lớn, ngày đến sớm nhất tối thiểu cũng phải ghi chép lại. Nhưng mọi người trên cảng nhất trí nói với bên ngoài rằng tàu chở hàng của Canada sẽ đến vào ngày mai!
Khoảng hai ngày nữa, chẳng phải điều này đã mang lại cho các đài truyền hình Thượng Hải một khởi đầu thuận lợi sao?
Cô đưa ba đứa trẻ đi đến bến tàu, khi bọn họ đến nơi, Phòng Viên và Lâu Thần Chân đã đến.