Hơn nữa thời đại sẽ càng ngày càng tốt đẹp, quốc gia chúng ta từng chút từng chút tìm ra con đường thích hợp với người dân. Sau này nên kinh tế nhất định mở rộng ra, chờ cho đến khi hai chúng ta có thể tự mình làm chủ, lại xắn tay áo lên làm một trận, đỡ phải ra sức lấy lòng, bản thân còn buồn bực hơn."
An Tri Hạ cười nói: "Ừm, em cũng thử cùng chồng nuôi dạy con cái xem như thế nào, chẳng qua, nếu em thực sự phải rời khỏi đài truyền hình, sinh hoạt chi tiêu trong cuộc sống của em đều dồn lên người anh đấy. Sau này chúng ta phải đối mặt với cuộc sống cơm áo gạo tiền mắm muối tương cà mỗi ngày, anh không được ghét bỏ em là người phụ nữ già nua xấu xí xấu đã có chồng!"
"Trong nhà em là giàu nhất." Phòng Viên cắn vành tai cô: "Em yên tâm, chỉ cần anh ở nhà sẽ chia sẻ việc nhà cùng em. Nuôi em và con, anh mới có động lực làm việc kiếm tiền."
Cô cười ngọt ngào, phụ nữ chỉ khi độc lập về kinh tế mới độc lập về quyền lợi con người, có thể đứng lên, ăn nói tự tin, có nhiều lựa chọn trong công việc. Nhưng cho dù độc lập đến đâu, phụ nữ cũng vẫn chờ đợi được đàn ông coi như công chúa mà nuông chiều, một câu anh nuôi em, đúng là ngọt ngào đến tận đáy tim.
Thuỷ triều rút xuống, mấy người Mạnh Hàn hét to rồi đi về phía này, cầm đèn pin tìm kiếm mấy thứ tốt bị nước biển dạt vào bờ.
An Tri Hạ và một lớn ba nhỏ đi chân trần, mỗi người cầm chiếc kẹp uốn cong làm từ tre, một tay kia cầm đèn pin bắt đầu tìm kiếm.
Các loại ốc biển, sò điệp, cua, tôm cá vân vân, mỗi người có thể nhặt được nửa giỏ.
Hôm nay gió quá lớn, bọn họ không ở lại lâu. Trở lại trong sân, mấy người đàn ông dùng gạch xếp thành một cái bếp ngoài trời, lấp đầy rơm củi, bên trên đặt lưới sắt Mạnh Hàm đi mượn được.
Mang hải sản đi rửa sạch, cho lên vỉ nướng, thỉnh thoảng rót chút bia, rắc chút muối, hành gừng tỏi và bột gia vị, hoặc nướng trực tiếp trên bếp nướng rồi chấm nước sốt.
Cho dù bọn họ không ăn không ít cơm tối, mấy giỏ hải sản vẫn vào hết bụng.
Mạnh Hàm kiềm chế không uống rượu, ăn no thì kéo Phòng Viên ra ngoài nói chuyện, đều là mấy việc lớn phân chia nội bộ xảy ra trong mấy năm nay, còn có một ít chuyện mới xuất hiện. Anh ta có chút tiếc nuối nói: "Nếu cậu không xuất ngũ thì tốt rồi, như vậy tôi có thể vui vẻ tranh tài đứng đầu trong trận đấu toàn năng. Cậu rời đi đã mấy năm, không theo kịp thời đại phát triển, ngày mai tôi sẽ công bằng, dặn dò người ta xếp trận đấu toàn năng thành hình dáng cậu quen thuộc."
"Không cần." Phòng Viên khoát tay: "Nguyên lý, linh kiện, thao tác chỉ như vậy thôi, cho tôi nửa giờ làm quen là được."
Mạnh Hàm trừng mắt nhìn anh: "Cậu có biết tôi ghét nhất điểm này ở cậu không! Giống như không ai trên đời này có thể vượt qua được cậu, xem cậu có thể làm được gì."
"Đấy là sự thật." Phòng Viên nhướng mày cười nói: "Không phục thì tới đấu đi, ít nói mấy lời vô nghĩa lại."
Trở lại phòng, An Tri Hạ đã rửa mặt xong, cô mặc bộ váy ngủ chất cotton không tay, mái tóc đen xõa xuống, cả người mềm mại thuần khiết như ánh trăng sáng ngoài cửa sổ.
Phòng Viên đóng cửa lại, nghe tiếng gió xào xạc ngoài cửa phòng, con ngươi bốc lên ngọn lửa, nhếch khoé môi cười xấu xa nói: "Vợ, em thích gió gì? Gió đông, gió xuân, gió hạ hay là gió thu?"
An Tri Hạ nghi hoặc dạ một tiếng, giọng điệu vừa mềm mại non nớt lại vừa lười nhác, đốm lửa trực tiếp rơi vào củi khô, ngay lập tức lửa thiêu rụi bầu trời.
Được rồi, cơ thể cô đã tự trải nghiệm hoàn toàn hiểu rõ bốn loại gió này rốt cuộc có gì khác nhau...
Bên ngoài gió rít gào suốt đêm, mãi cho đến sáng sớm mới dịu dần, ngoại trừ ba đứa nhỏ ngủ say, dậy sớm gầm gừ hự hự luyện tập đấm bốc ngoài sân và đôi vợ chồng son đang náo loạn, ba người khác thực sự không ngủ yên được, cảm giác như gió có thể lập tức lật tung mái nhà, thật là đáng sợ.
Ăn xong bữa sáng, Phòng Viên và Mạnh Hàm rời đi cùng nhau.
An Tri Hạ dẫn ba đứa trẻ đi dạo trong khu nhà, thỉnh thoảng kiểm tra xem mấy đứa trẻ học tập thế nào. Lúc này trường học đã khai giảng rồi, hai vợ chồng bọn họ đều đến Thượng Hải, chưa biết ngày về, hiếm khi được đi xa một chuyến, lại mang theo bọn trẻ đi ra ngoài mở rộng kiến thức.