Phòng Viên nghiêm túc làm lính tổng cộng mới ba năm, nhưng mà anh là đối tượng được tổ chức bảo vệ đặc biệt, chỉ có lúc diễn tập quân sự toàn quốc mới gặp người khác, nhưng lúc đó trên mặt phải bôi bôi trét trét, cũng không dùng tên thật để gọi. Nếu như nói cái tên Phòng Viên này, tất cả mọi người đều cảm thấy xa lạ, binh vương bắc phương "Rãnh trời", hai chữ này đối với những lính già mà nói chính xác là như sấm bên tai.
Chẳng qua là "Rãnh trời" mấy năm trước ở trong một lần nhiệm vụ, vì cứu một nhóm con tin nghiên cứu khoa học quan trọng, cùng với mấy chục đặc binh, hy sinh oanh liệt!
Hiển nhiên Mạnh Hàm không thể nào nói ra biệt hiệu của Phòng Viên, chỉ có thể buồn bực nói: "Tôi bắt nạt cậu ta chỗ nào? Dù sao tham mưu Lưu ông không cần biết, hai chúng tôi quyết định rồi."
Phòng Viên gật đầu một cái, xoay cổ tay: "Đã lâu không chính thức tập luyện, nhưng mà tôi và Mạnh Hàm hẳn có thể làm gương cho tất cả mọi người."
Tham mưu Lưu cũng không khỏi hít một hơi, ở trước mặt binh vương phía nam còn bình tĩnh nghênh chiến như vậy, cả nước không có mấy người, nhiều lắm là chọn hạng mục riêng lẻ.
"Được." Ông ta cúi đầu nhìn xuống quyển lịch ngày trên bàn, lật lật mấy cái: "Ngày mốt thứ hai là thời điểm tranh giải, nếu các cậu muốn tham gia cuộc so tài toàn năng, vậy tôi phân phó bọn họ bố trí lại sân thi đấu phù hợp một chút."
Mạnh Hàm hài lòng cười, dẫn theo đám người đi tham quan xung quanh bên ngoài trại lính, sau đó đi phòng ăn cơm nước, tiếp theo xách đèn pin, giỏ trúc, cõng củi khô lửa cất diêm quẹt đi ra bãi biển.
Bãi cát bên bờ biển mềm mại nhẵn nhụi, từng đợt từng đợt sóng xô nhau dâng lên, sau đó lặng yên không một tiếng động hạ xuống. An Tri Hạ cùng bọn nhỏ cười đuổi sóng, nước biển được mặt trời ban ngày sưởi ấm giội rửa bàn chân, gió cũng mềm mại thổi tóc bay lất phất, làm cả người cảm thấy thoải mái, lòng khoái đạt giống như hoà làm một với trời đất.
Mấy người Lâu Thần Chân rất thức thời, lôi Mạnh Hàm cách khá xa, để lại cả nhà năm người bọn họ ở trên bãi biển bằng phẳng rộng lớn. Tiếng sóng vỗ vào các mỏm đá, ngược lại là che đi tiếng người.
"A..." Hai tay Phòng Viên đưa lên miệng hướng về phía mặt biển hô lớn: "An Tri Hạ, cám ơn em!"
Ba đứa bé đồng loạt nhìn về phía An Tri Hạ, mặt cô đỏ lên tiến lên cấu vào hông anh.
Anh cong môi né tránh, như cũ kêu: "Anh muốn ở bên em cả đời này!"
Cô phồng má đuổi theo anh, người đàn ông chạy nhanh, nhưng lại cố tình đợi cô. Đợi đến lúc cơ thể mệt mỏi không chịu nổi muốn bỏ cuộc, anh giang hai tay đứng bất động, được người đẹp nhào vào lòng.
Sắc trời đã mờ tối, bọn họ không nhìn thấy bóng dáng của mấy người Mạnh Hàm. Phòng Viên bá đạo ôm chặt cô, ở bên tai cô khẽ cười nói: "Hạ Hạ, trở về sinh cho anh đứa bé được không?"
An Tri Hạ cọ cọ gò má anh, hơi thở dài: "Chuyến đi tới thành phố Thượng Hải lần này, thật ra em rất tức giận. Nghiêm túc mà nói thị trường Hạ Hoa rất lớn, căn bản chúng ta không tồn tại bao nhiêu cạnh tranh với đài truyền hình thành phố Thượng Hải. Mọi người hẳn nên cùng nhau vì đài truyền hình, giáo dục cùng ngành công nghiệp giải trí mà cố gắng, chứ không phải là cứ nhìn chằm chằm vào công lao của người khác."
"Ừm, bây giờ còn chưa phải là lúc để làm một trận lớn, cũng rất dễ dàng làm giá y cho người khác." Phòng Viên đồng ý gật đầu nói: "Mỗi một bước cũng hết sức khó khăn, trở ngại liên tục không tới từ bên ngoài, mà là nội bộ."
An Tri Hạ cực kỳ đồng cảm, rất nhiều lời không thể nói rõ với anh, chỉ nói: "Rất nhiều lúc quyền lực quan trọng hơn tiền bạc, có nhiều tiền hơn nữa thì cũng không chịu nổi một lời bay bổng.
Bây giờ đài truyền hình mới vừa bắt đầu, không thể rời khỏi em, từ trên xuống dưới đều ba phần kính trọng em. Nhưng ba năm trôi qua, các phương diện của đài truyền hình đều ổn định lại, thì em trở nên có cũng được không có cũng không sao. Khi đó chắc chắn có không ít tiếp viên hàng không, trong đài truyền hình cũng khôi phục lại không khí ngột ngạt."
Phòng Viên mím chặt cánh môi, vỗ vỗ bả vai cô: "Ở đâu có em ở đó còn có kẻ giang hồ, những người vĩ đại đều nói mâu thuẫn có thể thay đổi. Anh, anh cảm thấy chờ cho đến khi mạng lưới cáp truyền hình được lắp xong hết, chúng ta sinh một đứa, rời xa vòng thị phi này, nói không chừng qua vài năm kỳ thi tuyển sinh Đại học toàn quốc sẽ được khôi phục.