Mạnh Hàm chỉ vào chính mình, rất muốn nói rằng năm nay anh ta mới có hai mươi sáu tuổi, toàn bộ Hạ Hoa có bao nhiêu người phó đoàn hai mươi sáu tuổi hả? Nhưng khi nghĩ lại thì người trước mắt cũng không phải là người bình thường, nếu bây giờ Phòng Viên vẫn còn ở doanh trại, có lẽ anh thực sự đã là trưởng đoàn, hoặc là...
Anh ta nhỏ giọng ghé vào tai Phòng Viên: "Tôi đã chuẩn bị xe cho cậu xong, lát nữa cậu đưa tiền tìm người lái đi."
Phòng Viên vỗ vỗ vai anh ta, mỉm cười cũng nhỏ giọng trả lời: "Cảm ơn người anh em!"
"Được rồi được rồi, một chút lợi cũng không để cho người ta chiếm được, còn dám gọi tôi là anh em à?" Mạnh Hàm ghét bỏ bĩu môi, khoát tay với anh: "Tôi đi đây." Sau đó cũng chào An Tri Hạ một tiếng, rồi dậm chân thật mạnh rời đi.
Nhóm người Hunter vô cùng ngưỡng mộ vây quanh Phòng Viên, tiếc là bọn họ không thể chụp được cảnh tượng tuyệt vời vừa rồi, nếu không một khi phim phóng sự được phát sóng chắc chắn sẽ gây chấn động trên toàn thế giới!
An Tri Hạ mím môi cười, bản thân cô đã sử dụng hai máy quay và ba chiếc điện thoại cùng lúc để quay phim và chụp ảnh, nhìn những bức ảnh đầy vẻ đẹp trai và cực kỳ ngầu ấy, cô không nhịn được mà phóng to rồi rửa nhiều bức ảnh.
Sau khi ăn trưa ở căn tin, An Tri Hạ đã bàn bạc chính thức với giám đốc Hunter về việc triển khai mạng truyền hình quốc gia Hạ Hoa. Trong tay cô là bản kế hoạch toàn diện nhất, đã được dịch sang tiếng Anh.
Giám đốc Hunter xem xét kỹ lưỡng, xem đi xem lại ba lần, rồi đưa cho cấp dưới của mình xem, sau đó ông ta nhìn An Tri Hạ với vẻ mặt phức tạp: "Cô An, không thể không nói rằng cô thật sự rất giỏi, cân nhắc lợi ích một cách hoàn hảo, nếu lợi ích của các người lớn hơn một chút, chúng tôi sẽ không đầu tư."
An Tri Hạ cười khẽ nói: "Không còn cách nào khác, mọi mặt của Hạ Hoa đều đang trong quá trình phát triển và xây dựng, tiền vốn quá thiếu hụt, không thể không tính toán kỹ lưỡng."
Hai bên nhanh chóng đạt được thoả thuận, trực tiếp ký kết.
Lâu Thần Chân, Thuỷ Đại Mãn và phiên dịch viên đã theo chân các kỹ thuật viên người Canada làm quen với hệ thống truyền hình cáp và sơ đồ lắp đặt cáp.
Buổi tối An Tri Hạ lại làm một bàn ăn lớn, vừa chúc mừng việc ký kết hợp đồng, vừa khen thưởng biểu hiện xuất sắc của Phòng Viên hôm nay. Vì mọi việc đều đã được xử lý xong xuôi, nên bọn họ chuẩn bị sáng mai lên thuyền đến Kinh Đô.
Lần đầu tiên An Tri Hạ chủ động, đối với một người đã uống rượu thì vẻ nhiệt tình đó càng thêm không thể nhịn được, Phòng Viên trút hết cảm xúc mạnh mẽ chưa được bộc lộ ra hoàn toàn trên sân thi đấu hôm nay của mình lên người cô.
Mặc dù đã náo loạn đến khuya, nhưng An Tri Hạ vẫn dậy rất sớm, suy xét việc từ đảo Thủ Hộ đến Kinh Đô còn mất hơn hai ngày, nên cô đã hấp rất nhiều bánh bao, làm một ít dưa muối, thịt kho, trứng luộc nước trà để ăn trên đường.
Trên thuyền hàng, giám đốc Hunter kéo theo phiên dịch viên liên tục thảo luận với An Tri Hạ về việc cải cách chương trình truyền hình, và cách quảng bá để người dân đóng phí mở tài khoản sau khi mạng truyền hình của Hạ Hoa được triển khai.
An Tri Hạ cười nói: "Nếu giám đốc Hunter đã hỏi, thì hẳn là ông đã có ý tưởng rồi đúng không? Dù sao thì 5 năm trước việc thu phí truyền hình cáp đã được quý công ty khai thác rồi."
"Chúng tôi đều quảng cáo trên các chương trình, đài phát thanh, báo chí, thậm chí là trên vách tường." Giám đốc Hunter nhăn mày nói: "Nhưng tình huống trong nước Hạ Hoa không giống với nước Canada chúng tôi, quan niệm tiêu dùng của người dân ở đất nước các cô rất khác với chúng tôi, vì vậy chúng tôi định giao việc quảng bá này cho cô An làm một mình."
Cô buồn cười chỉ vào chính mình: "Tôi sao?"