"Đúng vậy, chúng tôi phát hiện cô An hiểu rất rõ về tình hình của quốc gia mình, nhất định có thể tìm ra cách quảng bá thu được lợi ích tối đa, nói theo lời của Hạ Hoa các cô là tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên*, dự án này là cô đã liên hệ với công ty chúng tôi, chúng tôi rất tin tưởng năng lực của cô, vậy nên, cô An xin cô đừng từ chối." Giám đốc Hunter vô cùng thành khẩn nói.
(*) Tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên: làm người tốt thì cần phải làm đến cùng.
"Ông Hunter, vậy có lẽ các ông cũng biết, mặc dù tôi sinh ra ở Hạ Hoa, mưu cầu lợi ích cho đất nước và người dân của chúng tôi, nhưng tôi cũng giống như các ông, phải có đủ lợi ích mới làm việc được."
"Điều đó là chắc chắn rồi." Giám đốc Hunter gật đầu cười nói: "Chúng tôi sẽ trả cho cô An 0,1% hoa hồng. Cô phải biết rằng triển vọng của mạng truyền hình cáp rất rộng lớn, chỉ cần thu hút đủ người dùng, thì khoản hoa hồng 0,1% là khá lớn và đáng kể. Dù sao dân số của Hạ Hoa các cô cũng là 800 triệu người!"
An Tri Hạ nhíu mày không chút dao động, lắc đầu khẽ thở dài nói: "0,1%? Quý công ty đúng là phát huy tính cách của các nhà tư bản đến triệt để, không có một chút thái độ chân thành nào khi nói chuyện với tôi."
Giám đốc Hunter có hơi chột dạ, ban đầu ông ta cho rằng An Tri Hạ chỉ có năng lực xuất sắc, và với tình hình kinh tế hiện tại của Hạ Hoa, có lẽ cô sẽ không thể cưỡng lại được sự cám dỗ lớn như vậy. Bọn họ đã đinh ninh là sẽ như thế, nhưng khi nghe được lời nói nhẹ nhàng của An Tri Hạ, ông ta có hơi không nói nên lời.
0,1% thật sự quá ít, đến mức sẽ bị bác bỏ ngay khi mặc cả.
"0,3%." Ông ta nghiến răng, không thể nâng lên quá nhiều một lần, nếu không sẽ khiến An Tri Hạ cảm thấy mình có lợi thế lớn hơn rồi tận dụng nó.
An Tri Hạ uống trà không trả lời, nhìn bọn nhỏ đang đùa nghịch trên boong tàu cùng với Phòng Viên, khoé miệng nở nụ cười nhẹ.
"Cô An cô thật sự rất giỏi mặc cả, 1%, không thể nhiều hơn được. Đây là công ty chúng tôi đặc biệt tặng cho riêng cô!" Giám đốc Hunter thoả hiệp nói.
Cô cười lắc đầu như cũ.
"Cô An." Giọng giám đốc Hunter hơi cao lên, khiến mọi người đều nhìn qua. Ông ta vội vàng hạ giọng không hài lòng nói: "Chúng tôi vô cùng chân thành mời cô, việc kinh doanh này công ty chúng tôi vốn không kiếm được nhiều lắm, bây giờ lại chia cho riêng cô 1%, còn là trích từ một phần thu nhập cá nhân của tôi, không thể nhiều hơn được."
An Tri Hạ ngắm nghía một chuỗi vòng tay ngọc trai trong tay, nhìn về phía ông ta: "Giám đốc Hunter, chúng ta chơi một đòn lớn nhé?"
Giám đốc Hunter không nhịn được ngồi thẳng người, mang theo sự cảnh giác, chờ mong và một chút hưng phấn nói: "Cô An, cô lại có ý tưởng đáng kinh ngạc gì nữa vậy?"
"Không thể nói là đáng kinh ngạc được, chỉ là một cách làm thông minh thôi." An Tri Hạ suy nghĩ một chút, lại nói: "Thôi đi, cách này tôi vẫn nên giữ cho riêng mình thì hơn."
Giám đốc Hunter sốt ruột, vội vàng nói: "Cô An, từ trên xuống dưới công ty của chúng tôi đều vô cùng tôn trọng cô, nếu không cũng sẽ không cử tôi đến đàm phán hợp đồng.
Có phương pháp cùng yêu cầu gì, cô cứ nói, chúng tôi sẽ cố gắng thỏa mãn."
An Tri Hạ khẽ thở dài: "Không bằng giám đốc Hunter, các ông nói một con số kỳ vọng đi?"
"Cô An, lời này của cô có ý gì?"
"Các ông dự đoán năm năm tới Hạ Hoa có bao nhiêu người dùng truy cập mạng, muốn thu được bao nhiêu lợi nhuận, như vậy tôi cũng có thể xem hiệu quả tuyên truyền như thế nào." An Tri Hạ khẽ cười nói: "Giám đốc Hunter, ông suy nghĩ kỹ rồi nói, có lẽ ông biết tôi không thích bị người khác thăm dò."