Chị dâu Đặng tiến đến vặn chặt hai cánh tay của cậu ta xuống đất: "Ai mà không biết cha nhóc là ai? Còn không phải là tên ngang ngược Trần Tam kia sao? Nhóc còn nhỏ không học cái tốt, lại học cái ngang ngược của cha nhóc.
Đây là nơi nhóc có thể tới sao? Đi mách cha đi, tôi còn muốn cha nhóc định đè chết chúng tôi như thế nào đây!"
Cánh tay của ranh con bị vặn chặt, chân bị chị dâu Đặng đè lại, không dám chuyển động, nếu không thì chắc chắn sẽ bị ấn xuống mặt đất. Cậu ta chỉ giãy giụa đến đỏ cả mặt.
"Chị dâu Phòng không sao chứ?" Chị dâu Đặng quan sát An Tri Hạ một lượt, mới thở phào nhẹ nhõm: "Hôm nay, lúc đội trưởng Phòng đi làm còn nhờ tôi để ý cô, kết quả là tôi bận muối dưa nên đến trễ chút. Đám nhỏ này lập tức đến giở trò ma cũ bắt nạt ma mới!"
An Tri Hạ lắc đầu, nhìn sàn nhà vừa lau xong đã bị đạp bẩn, mâm trái cây và bánh ngọt để trên bàn cũng không còn sót lại thứ gì, nếu không phải chị dâu Đặng tới kịp, chỉ sợ là ngay cả tủ lạnh cũng bị cướp sạch không còn gì cả.
Đây không phải là lần đầu tiên đám trẻ này làm như vậy, chân chạy rất nhanh, tay lấy đồ cũng rất nhanh. Gần như khi An Tri Hạ vừa đứng dậy, thì chúng đã cướp sạch hơn phân nửa.
Cô chỉ có thể lấy máy ảnh ra chụp lại mấy tấm làm bằng chứng.
"Tôi đã chụp lại hành động của bọn nhóc ấy, đợi lát nữa đi rửa ảnh xong thì dán lên bảng thông báo chung của khu nhà ở cho người nhà nhân viên. Tôi muốn xem thử phụ huynh của bọn nhóc đó ra sao, sao có thể dạy ra một đám trẻ không biết phân biệt đúng sai như vậy!"
Chị dâu Đặng ánh mắt sáng lên: "Chị dâu Phòng chụp được à? Vậy thì tốt quá, mỗi lần bọn tôi bắt được bọn họ, thì phụ huynh bọn họ đều không thừa nhận, ngược lại còn nói bọn tôi bắt nạt trẻ con!
Tôi chưa từng thấy người ngang ngược như vậy bao giờ!"
An Tri Hạ gật đầu, liếc mắt nhìn đứa trẻ đang căm tức nhìn cô, trong lòng cảm thấy buồn phiền.
Cô vẫn luôn cảm thấy trẻ con là một tờ giấy trắng, cho dù bọn trẻ ấy có bướng bỉnh ham chơi tham ăn, nhưng chỉ cần bọn họ học phép lịch sự, hiểu đạo lý,thì đều có thể trở thành những thiên sứ ngoan ngoãn, đáng yêu, giống như ba thiên sứ nhỏ nhà cô vậy.
Nhưng tại sao lại có những phụ huynh tùy ý để con cái bắt nạt người khác, sau đó bọn họ còn đứng sau vỗ tay reo hò, không hề biết rằng họ đang nuôi mấy con 'báo' trong nhà!
Những đứa trẻ như vậy sẽ vì tuổi còn nhỏ mà ỷ lại, người khác không thể làm gì được chúng, nên dưới sự khen ngợi méo mó, tình yêu thương vô hạn của cha mẹ, con đường của chúng ngày càng trở nên quanh co.
An Tri Hạ không tốt bụng đến mức can thiệp vào việc giáo dục con cái của người khác, cô có cuộc sống của riêng mình, cho dù cô có tốt bụng thì người khác cũng sẽ coi cô như người có lòng lang dạ sói. Nhưng bọn họ làm thế nào là việc của bọn họ, hiện tại có một đám trẻ con đến bắt nạt cô như vậy là không được phép!
Đôi tai của cô rất thính, những đứa trẻ đó thực sự đang chạy về phía nhà cô, không dừng lại, như thể chúng đang bước đi rất giỏi, chúng biết rất rõ rằng cô là phụ nữ đang mang thai, chúng đều rất kiêu ngạo, thậm chí còn ăn uống như khỉ ở trong núi.
Thậm chí có đứa trẻ còn lao tới tủ lạnh, cố lấy thịt ở bên trong, nếu chị dâu Đặng không đến kịp, giận dữ hét lên khiến bọn chúng sợ phải vội vàng rời đi, thì không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa.
Đứa trẻ nhà Trần Tam không ngừng giãy giụa, bất đắc dĩ gào thét, người trong nhà đều hú hét. Khi nhìn thấy những người khác, nó bắt đầu nhắm mắt, nước mắt rơi, mếu máo như phụ nữ nông thôn: "Ôi mẹ ơi, sao mẹ còn chưa đến? Con trai của mẹ bị bắt nạt đến chết rồi! Tôi chưa bao giờ thấy người phụ nữ độc ác như vậy, rõ ràng là tôi đang vui vẻ với các bạn ở tầng dưới, cô lại vẫy tay với tôi, còn cầm đồ ăn vẫy vẫy."