"Ngành công nghiệp nặng ở Liên Bang Xô Viết rất phát triển, đợi sau này anh sẽ kiếm cho em một đoàn xe, ừmm, cả phi cơ và các loại dây chuyền sản xuất nữa."
An Tri Hạ cười cười gật đầu: "Nói rồi đó, em chờ."
"Hôm nay có mệt không?" Sau khi nói xong chuyện của mình, Phòng Viên bắt đầu xoa bóp vai và chân cho cô
Cô lắc đầu: "Mang thai mới hơn một tháng, nếu không phải là ngày đó em nâng vật nặng thấy hơi đau bụng, kinh nguyệt lại không đến đúng ngày, thì cũng không biết là có thai nữa là?"
Trường học nằm trong khu vực của đội vận tải, hơn nữa bọn nhỏ đều lớn cả rồi, căn bản là không cần người lớn đưa đón, đều kết bạn cùng nhau đến trường. Trên đường lúc nào cũng đông người qua lại, có chuyện gì thì hô to lên là được.
Với sự nhiệt tình và nghĩa hiệp của mọi người ở thời đại này, rất ít có người sẽ khoanh tay đứng nhìn.
Sau khi An Tri Hạ tiễn bọn nhỏ ra cửa, cũng không đóng cửa lại, bắt đầu dọn dẹp nhà ở, quét sàn lau nhà, tháo tất cả chăn màn và vỏ gối ra bỏ vào máy giặt. Cô lau chùi tất cả đồ gia dụng, sau đó cầm một ly nước ấm uống.
Đã cuối tháng 9, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, cô dọn lại tủ quần áo, lấy tất cả quần áo thu đông ra. Thật ra hầu hết chúng đều là đồ của cô, bọn nhỏ và Phòng Viên cũng chỉ mang theo hai đó lúc trước cô đặt mua giúp.
Bọn nhỏ lớn lên rất nhanh, quần áo mặc dịp Tết Âm Lịch đã nhỏ đi rồi. Phòng Viên cũng chỉ mang theo một bộ quần áo màu đen bằng nỉ và một bộ quân phục, cùng với quần áo bằng len do cô tặng.
Cô đang suy nghĩ, thì nghe thấy một loạt tiếng chân ngoài hàng lang đang dần tiến gần đến chỗ mình. Vì có nhiều trẻ con thường xuyên chạy nhảy chơi đùa trên hành lang, nên ban đầu cô không để ý lắm.
Chỉ là đám trẻ đó chảy thẳng vào nhà, chúng tự nhiên như nhà mình vậy, trắng trợn chạy thẳng vào nhà, bàn tay dơ bẩn cầm lấy trái cây và bánh ngọt trên bàn.
An Tri Hạ đang ngồi trên giường đất thấy vậy vô cùng sửng sốt, khuôn mặt hơi lạnh, trực tiếp lấy máy ảnh ra chụp lại hành động của bọn chúng.
Bọn nhỏ theo bản năng dùng tay che mắt để tránh ánh đèn flash, nhưng cái tay khác vẫn tiếp tục lấy trái cây và bánh ngọt bỏ vào túi của mình.
"Nè, trên tay cô đang cầm cái gì đó, đưa cho chúng tôi chơi chút!"
"Là máy ảnh!"
Bọn chúng nhét hết đồ vào túi xong, một số còn tò mò chạy về phía máy ảnh, thò tay chạm vào. Một số khác thì chạy lung tung khắp nhà.
An Tri Hạ tức giận không thôi, những đứa trẻ đó cũng không lớn lắm, chắc chỉ khoảng sáu bảy tuổi. Nhưng mà cả đám đều rất lôi thôi, thời tiết cũng không lạnh lắm, những đứa nào đứa nấy đều chảy nước mũi. Tiếng hút nước mũi làm người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Làm gì đó?" Chị dâu Đặng xách theo chổi lông gà, tức giận tìm tới: "Đám nhãi ranh này giỏi nhỉ, học ở đâu thói trộm cắp đó vậy? Đừng nghĩ rằng mình còn nhỏ nên chúng ta không dám làm gì."
Nói xong chị ấy vung chổi lông gà lên.
Đám nhỏ kia không hề sợ hãi, chúng cười đùa, làm mặt quỷ rồi nhanh chóng chạy ra khỉ nhà.
Nhưng có một đứa trẻ đã nắm được dây đeo của máy ảnh, kéo lấy.
An Tri Hạ tức cười, thấy cô dễ ăn hiếp phải không? Cô vặn lấy tai của thằng nhãi ranh đó, làm cho cậu ta gào khóc thả dây máy ảnh ra.
"Đồ đàn bà thối, cô dám nhéo tôi!" Cậu ta giương nanh múa vuốt, nhưng vì đưa lưng về phía An Tri Hạ, lại bị cô nhéo lỗ tai nên cậu ta không quay lại được.
Cậu ta ra sức đá về phía cẳng chân của An Tri Hạ.
Cô dễ dàng né tránh, đôi chân của ranh con đá vào vách giường đất, cậu ta gào lên đau đớn.
"Đồ đàn bà thối, mau thả tôi ra, cô biết cha tôi là ai không? Một ngón tay của cha tôi cũng có thể đè chết cô..." Miệng lưỡi của ranh con này đúng là đáng ghét, làm người ta tức sôi máu.