Phải biết rằng tội phạm lưu vong sẽ bị kéo đi xử bắn. Bọn họ thường xuyên lợi dụng người khác, lỡ như có người không cần danh dự hùa theo An Tri Hạ đưa những chuyện trước kia ra, bọn họ thực sự sẽ không còn đường sống.
"Không được nhúc nhích, chạy đi đâu? Tất cả đều ở lại." Các đồng chí cảnh sát đến từ phía khác đã chặn những người đang định bỏ chạy lại.
"Đồng chí cảnh sát, chúng tôi không có làm cái gì hết chỉ đứng xem náo nhiệt mà thôi, trong nhà còn có con nít phải uống sữa, tôi phải trở về..."
"Đúng đúng đúng, mẹ chồng tôi bị liệt đang nằm trên giường chờ tôi bưng chậu tiểu tới..." Mọi người gượng gạo tìm kiếm những lý do khập khiễng.
"Vừa nãy không phải rất hăng hái sao? Yên tâm, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng vụ việc, mấy người là nhân chứng, có nghĩa vụ phải phối hợp với chúng tôi để hiểu rõ từ đầu đến cuối." Người đồng chí lớn tuổi lạnh lùng nghiêm túc nói.
"Tôi họ Hồ, là đội trưởng của đội cảnh sát khu vực, có ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?" Mặc dù trên đường đi bọn họ đã hiểu sơ qua, để tránh bị nói là thiên vị, bọn họ giả vờ như không biết cái gì hết, từng chút làm sáng tỏ sự tiến triển của vụ việc trước mặt mọi người.
"Xin chào đội trưởng Hồ, tôi là An Tri Hạ, chồng tôi là nhân viên của đội vận tải." An Tri Hạ lạnh lùng nhìn qua mọi người, đưa camera và bút ghi âm lên, cực kỳ đơn giản kể lại chuyện đã xảy ra dựa theo sự thật: "Tôi đã chụp ảnh và ghi âm, còn có nhiều người làm chứng, không thể để cho một số người biện hộ rồi thoát tội được đúng không?"
Ảnh phải đi rửa ra thì mới xem được, nhưng bút ghi âm thì có thể bật nghe ngay lập tức. An Tri Hạ tăng âm lượng đến mức tối đa, những lời nói đảo lộn sự thật, hắt nước bẩn vào người cô được phát ra rõ ràng từ trong đó.
Khi ấy những người đó nói chuyện rất quá đáng, sau khi nghe xong ngay cả bản thân người nói cũng có chút không chịu nổi. Rõ ràng bọn họ chỉ nghe có mấy lời, nhưng dần dần vì sự tức giận và chột dạ, mà họ đã cố gắng lắp ráp lại thành một câu chuyện đáng xấu hổ và quá đáng như vậy.
"Đội trưởng Hồ, không biết đồn cảnh sát có thụ lý tội vu khống, kích động dư luận, gây rối và lợi dụng tội phạm lưu vong không?" An Tri Hạ hỏi.
"Thụ lý." Trên mặt đội trưởng Hồ hiện ra sự tức giận, ánh mắt nhìn về phía mọi người mang theo sự nghiêm nghị: "Đồng chí An nói rất đúng, Tân Hạ Hoa thành lập để giải phóng dân tộc, để chúng ta xoay mình trở thành chủ nhân chứ không phải để ức hiếp và lợi dụng người khác!
Đến đây, vừa nãy ai nói đồng chí An có quan hệ không đúng với lãnh đạo, qua đây đứng hết." Ông ấy chắp tay sau lưng, chân hơi tách ra, ưỡn lưng thẳng tắp, tựa như một huấn luyện viên.
Mọi người nhìn trái nhìn phải nhưng không ai bước lên.
Đội trưởng Hồ cười khẩy: "Không biết mấy người đã từng nghe đến khẩu hiệu dán trong phòng thẩm vấn của văn phòng chúng tôi chưa, thẳng thắng sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị. Ý nghĩa là nếu mấy người chủ động nhận tội, chúng tôi sẽ xem xét thái độ nhận lỗi và hối cải của mấy người để xử lý nhẹ nhàng.
Nếu không, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng, tội danh mà mấy người phải chịu, sẽ không thiếu một cái!
Bây giờ, tôi hỏi lại một lần nữa, vừa rồi là ai nói bậy bạ? Cần phải phát lại đoạn ghi âm, để tôi chỉ ra từng người một không?" Giọng của ông ấy càng lúc càng lớn, mấy chữ cuối cùng giống như là đang hét lên.
Một vài người phụ nữ không chịu nổi nữa bước ra trước, cúi đầu đứng ở chỗ mà đội trưởng Hồ chỉ.
"Còn ai nữa, tự giác hết đi, lúc đó miệng nói hay lắm mà, sao giờ lại không dám chịu trách nhiệm hả? Không phải mấy người cảm thấy chỉ nói mấy câu, không đau không ngứa, thì cứ việc nói thôi à? Vậy sao bây giờ không dám đứng lên?"
Ánh mắt của đội trưởng Hồ như đuốc sáng quét qua từng người, nhưng mọi người đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không ai dám đối mặt với ông ấy.