Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 777

Chương 777 - Chương 777 -

"Được, mấy người đã không muốn có cơ hội được hưởng mức án nhẹ hơn, vậy thì chúng ta sẽ đi theo con đường chính thống." Ông ấy gật đầu, nhìn sang phía An Tri Hạ, sắc mặt dịu đi nói: "Đồng chí An, không biết cô còn nhớ là ai đã nói mấy lời xúc phạm danh dự và nhân phẩm của cô không?"

An Tri Hạ gật đầu, đưa tay ra chỉ từng người một dựa trên video quay trong siêu thị, tái hiện lại những lời nói một cách chính xác, dùng bút ghi âm phát lại một lần nữa.

Để người ta có thể nghe rõ người nói là ai, vậy mà lại không sót một ai so với những người cô chỉ.

"Mấy người tự mình bước ra, hay là để tôi đích thân mời ra?" Đội trưởng Hồ đang nói chuyện thì các lãnh đạo trong đội vận tải đã nghe tin chạy tới.

"Đội trưởng Hồ, có chuyện gì mà phải quấy rầy đến ông vậy? Mấy người thân trong gia đình này chỉ là làm ầm ĩ nhỏ thôi, chúng ta chỉ cần giáo dục và phạt tiền một trận để cho bọn họ nhớ kỹ là được, sao lại phải nghiêm túc về việc này chứ?" Người đến là phó quản lý Phùng, ông ta mỉm cười chen qua đám đông, đưa một điếu thuốc cho đội trưởng Hồ, theo sau là một số chủ nhiệm và đại đội trưởng.

Đội trưởng Hồ xua tay, đẩy điếu thuốc trở lại, lạnh lùng nói: "Vấn đề tại khu vực gia đình của đội vận tải mấy người quá nhiều, nhưng mấy người lại lần lượt làm lơ và tạm thời đè nén vấn đề xuống, cho dù lần này không bộc phát, thì lần sau cũng sẽ bị chuyện xấu xa hơn vạch trần!

Vì an ninh trật tự trong khu vực quản lý, chúng tôi không thể dung túng cho phần tử phạm tội!"

Phó quản lý Phùng vụt tắt nụ cười, lạnh nhạt nói: "Đội trưởng Hồ, tôi chỉ muốn tốt cho ông, việc quản lý nhóm người nhà có bao nhiêu khó khăn ông chưa từng biết đến. Họ hoàn toàn không quan tâm đến thể diện và danh tiếng, chỉ quan tâm đến tiền bạc và lợi ích.

Lỡ như quậy đến mức có người chết, thì e rằng ông phải cởi bỏ bộ quần áo này."

Khoé môi An Tri Hạ nhếch lên mỉa mai, quả nhiên ông ta vừa nói xong, một bà bác chừng năm mươi tuổi lập tức bắt đầu khóc lóc than thở: "Tôi đã khổ cả đời, phúc của con cháu còn chưa được hưởng đã bị người ta đưa vào tù. Tân Hạ Hoa của chúng ta thành lập, để nhân dân xoay mình trở thành chủ nhân, tôi chỉ là nói nhiều một chút, sao lại trở thành phần tử phạm tội rồi?

Tôi không muốn sống nữa, tôi sống đến từng tuổi này rồi chưa bao giờ phải chịu sự bất công như vậy."

Nói xong bà ta còn muốn đập đầu vào tường, những người bên cạnh ra sức kéo lại.

Không chỉ có bà ta, mà một ông lão khác cũng bắt đầu gây rối: "Ông già này đã sống một cuộc đời ngay thẳng, nửa chân đã đặt vào trong quan tài, phút cuối cùng lại bị người ta gắn mác tội phạm lưu vong, đây là muốn ép tôi chết mà!"

Phó quản lý Phùng thở nhẹ một hơi: "Đội trưởng Hồ, nhà càng đông thì mâu thuẫn càng nhiều. Tục ngữ nói rất hay, thanh quan nan đoạn gia vụ sự*, giữa họ chỉ là một cuộc tranh cãi nhỏ mà thôi, anh xem, anh cũng dọa họ sợ rồi, răng của đứa trẻ còn đang chảy nhiều máu như vậy, cũng xem như nhận được một bài học rồi, mấy lão già còn bị gãy cổ tay nữa kìa.

Chuyện này kết thúc ở đây, sau này bất kể ai gây ra chuyện ầm ĩ, không cần đội trưởng Hồ đích thân dẫn dắt đồng đội trong cục tới đây, lão Phùng tôi sẽ trực tiếp điều động người của bọn họ đến nha môn Thanh Thủy, phạt bọn họ nửa năm không có tiền thưởng.

Mấy người còn ngây ra đó làm gì, nhanh đi xin lỗi nhà Phòng Viên đi."

Những người đó lần lượt nói lời xin lỗi, nhưng trong ánh mắt lại sáng rực sự khiêu khích và mối hận thù với An Tri Hạ. Hiển nhiên, kiểu hòa giải này đã xảy ra không chỉ một hai lần, không ngờ trước mặt các đồng chí trong cục, Phó quản lý Phùng vẫn bình tĩnh khống chế và xử lý sự việc một cách nhẹ nhàng.

Bình Luận (0)
Comment