An Tri Hạ sửng sốt một chút, ngay sau đó đã hiểu ra ý tứ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào mang theo vẻ e lệ, nhỏ giọng mà trả lời: "Em, em mới được hai tháng mà thôi. Bác sĩ nói được ba tháng rồi mới tính sau..."
Phòng Viên vùi đầu ở cần cổ của cô, tuy biết hiện tại không phải thời gian để anh làm loạn nhưng anh vẫn có chút ghen tị: "Hừ, đứa bé còn chưa ra đời đã chiếm đoạt em rồi, chờ sau khi đứa nhỏ chào đời, chắc trong mắt em chỉ toàn đứa bé thôi phải không?"
Cô mím môi cười nói: "Cái gì vậy, không phải anh cũng thích em bé sao? Hiện tại mới ghét bỏ thì đã muộn rồi, không thể rút lui được nữa đâu."
"Dù sao anh cũng mặc kệ." Anh chua chát nói: "Anh đã chờ mong lâu như vậy, đâu còn xa lạ gì mấy chuyện này nữa."
Anh đã ra ngoài được hơn nửa tháng, hiện tại lại giống như đứa trẻ bỏ nhà ra đi, chỉ muốn trở thành vật trang sức trên người cô.
An Tri Hạ cũng có chút bất đắc dĩ, tuy rằng anh thường đi làm cả ngày nhưng chỉ cần anh ở trong nhà, cô sẽ giống như đứa bé khổng lồ bám chặt lấy anh.
Buổi tối anh rửa sạch xong chén đũa, sẽ chỉ đạo bọn nhỏ làm việc nhà, tranh thủ không để cô phải động tay động chân chút nào. Thậm chí còn mát xa chân cho cô, nói chuyện phiếm với cô, khiến mỗi ngày cô mở mắt ra đã bắt đầu nhớ thương đến thời gian buổi tối.
An Tri Hạ đã quen với việc được cánh tay mạnh mẽ hữu lực của anh ôm vào trong lòng. Đặc biệt là vào mùa thu lạnh lẽo hơn, cái ôm của anh ấm áp như một cái lò sưởi, đặc biệt ấm áp thoải mái.
Cô cũng thích được anh hôn môi mỗi ngày, hưởng thụ đôi mắt thâm thúy đen nhánh của anh dành cho người mình yêu, sự cưng chiều và yêu thương tràn ngập.
Cô cũng không buông bỏ được anh, suốt đêm hai người cứ quấn quýt lấy nhau không rời.
Trời còn chưa sáng Phòng Viên đã dậy, hôn cô một cái thật nhẹ cũng đủ đánh thức cô dậy theo.
Cánh tay anh đè ép bả vai cô xuống, nhỏ giọng nói: "Vẫn còn sớm, em ngủ tiếp đi. Anh chào hỏi hàng xóm, chờ bọn họ để ý em một chút.
Thật ra em có thể chuyển đến đại viện ở đài truyền hình hoặc đến nhà bà ngoại mà.
Em ở một mình trong nhà, anh có chút không yên tâm."
Cô lưu luyến vòng qua cổ anh lắc đầu: "Không sao đâu, anh trai với thím đều sang đây thăm em mỗi ngày. Khoảng ba ngày bà ngoại với dì Trương cũng qua đây.
Hơn nữa, dù có đi đâu thì bọn nhỏ vẫn thích ở nơi này.
Chúng ta ở trong nhà chờ anh trở về."
Phòng Viên nhịn không được ôm chặt cô lại, hôn cô một cái, cắn răng xách balo ra cửa.
An Tri Hạ ôm chăn ngồi ngây ngốc một lát, khẽ thở dài một hơi, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Sau khi anh dẫn đội đi Đông Bắc, mỗi ngày đều có người nhà tạt qua đây chăm sóc cô tận tình.
An Tri Hạ cũng rất thích cảm giác thoải mái này, cô may hết quần áo mùa đông cho năm người, rồi cũng chậm rãi may quần áo cho đứa trẻ trong bụng.
Trước đó, đám người kia bị đưa đến cục cảnh sát, vì tội danh phỉ báng nên bọn họ bị giam giữ năm ngày. Người cùng trong trại là một bà chị khá nổi danh ở thủ đô, trực tiếp dùng võ lực dạy cho bọn họ cách làm người. Mỗi lần cú đấm được vung ra, bọn họ lại tránh né theo phản xạ, trong lòng vô cùng hối hận không nên làm như thế.
Sau khi viết bản kiểm điểm hai trăm lần về tội phỉ báng người khác, cũng bảo đảm sẽ không hề tái phạm nữa, rốt cuộc bọn họ mới được thả ra. Mấy người xách túi trái cây và sữa bột đến trước cửa nhà An Tri Hạ xin lỗi.
Bọn họ không dám oán hận cô dù chỉ là một chút, dù sao bọn họ cũng từng chứng kiến không ít trường hợp thế này. Bọn họ đều là phụ nữ cả, rất dễ dàng đồng cảm với người khác nên ai cũng cảm thấy hối hận, áy náy khi gặp mặt An Tri Hạ.