Đối với hành vi dung túng cho bọn nhỏ ăn cắp và hành vi phỉ báng này, bọn họ được sung quân đưa đến trại cải tạo lao động, phải lao động với cường độ cao suốt nửa tháng trời.
Bọn họ đều xuất thân là người nông dân, cũng có sức chịu đựng khá tốt. Chỉ là trại lao động cải tạo vô cùng khắt khe, không phải chuyện đồng áng bình thường mà còn có người chuyên môn trông coi. Tay chân bọn họ chai hết cả và điều khiến bọn họ càng khó chịu hơn là việc bị mấy người khác chèn ép.
Mấy người bọn họ ở nhà cũng thuộc dạng ngang ngược nhưng đến trải cải tạo lao động, trông ai cũng hung ác lạnh lùng, trấn áp bọn họ bằng vũ lực, mỗi ngày phải gánh vác phần việc của bọn họ, nhường nhịn bữa cơm, thậm chí buổi tối còn phải mát xa chân cho người ta, bị hành hạ đến cùng.
Cho nên sau khi bọn họ được thả về, ai nấy đều vô cùng mệt mỏi, bụng đói cồn cào, dĩ nhiên sẽ phải hạ mình đi xin lỗi cô, bảo đảm sau này sẽ dạy dỗ con cái, không để con cái đi ăn trộm đồ của nhà người khác nữa.
Đến cả mấy kẻ có tâm tư bất chính, suốt nửa tháng này đã được theo dõi toàn bộ quá trình. Nhẹ thì bị sung quân đến trại lao động cải tạo, nặng thì nhận án tử hình. Bọn họ bị dọa sợ, cũng coi như đã được giáo huấn một lần.
Rốt cuộc mấy hộ gia đình trong đại viện cũng chung sống hài hòa với nhau, không cần phải lo lắng chuyện trộm cắp nữa, con cái cũng được thỏa mãn yêu cầu nên cũng ngoan hơn.
Tên tuổi của An Tri Hạ cũng lan rộng ở đại đội vận chuyển trong đại viện.
Đài truyền hình vừa mới sáng lập ra hai đơn vị, đã bắt đầu chính thức vận hành, năng lực của bọn họ vốn không đồng đều, cũng có người tốt có người xấu, càng quan trọng hơn là An Tri Hạ từ chức chưa đến một tháng, từ trên xuống dưới đã lơi lỏng hơn rất nhiều.
Chất lượng chương trình rõ ràng đã giảm xuống, hàng nghìn nhân viên rơi vào tình trạng hỗn loạn, mọi người bắt đầu bị bão hòa, biến đài truyền hình thành một xã hội thu nhỏ.
Nhóm đài trường chỉ thấy sứt đầu mẻ trán, mà Thiệu Đồng Phong cũng bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, hiển nhiên cũng không trợ giúp được ai cả.
Công việc ở đài truyền hình và ở những đơn vị khác không hề giống nhau, mỗi ngày nhóm lãnh đạo đều có thói quen mở tivi, tương đương với trực tiếp thị sát công việc của nhân viên. Bọn họ đều là người tài giỏi, tự nhiên có thể phát hiện chất lượng chương trình có sự biến hóa, không ngừng điểm danh phê bình đài truyền hình trong cuộc họp đã làm việc không hết sức.
Càng nhiều lần, nhóm tổ chức lãnh đạo mới phát hiện nhân sự đài truyền hình có sự biến động rất lớn, rất rõ ràng đây là việc người nào đó nhúng tay. Đến năng lực của nhân viên còn không đủ, chương trình chắp vá như này, nó còn là chương trình quốc tế liên quan đến vấn đề mặt mũi của Hạ Hoa, không qua loa được!
Từ bộ văn thể trở về, trưởng đài Bạch nhịn không được quăng văn kiện trong tay lên bàn: "An Tri Hạ còn chưa định trở về sao?"
Sắc mặt phó đài Hoàng cũng không được tốt, lắc đầu, không tránh khỏi thêm mắm dặm muối một phen: "Chỉ cần chúng ta sắp xếp người chỗ An Tri Thu, chắc cậu ta sẽ có biện pháp mang người tới đây thôi.
Có lẽ do cậu ta không sợ hãi nên An Tri Hạ không cảm nhận được sự uy hiếp.
Ngược lại là đám nhân viên bằng mặt không bằng lòng với chúng ta, phỏng chừng đều ngóng trông chúng ta gióng trống khua chiêng nghênh đón An Tri Hạ trở về đó."
"Loạn rồi, đây là công việc đó, bọn họ có trách nhiệm không vậy?" Trưởng đài Bạch cắn răng nói: "Đài truyền Hạ Hoa chẳng lẽ không có An Tri Hạ thì không thể bình thường vận hành sao? Tôi cố tình không muốn vậy đó! Nếu mọi người cứ nhớ nhung An Tri Hạ như vậy thì đều từ chức đi theo cô ta trông chừng trẻ con đi."