"Mày nói nhảm, mày đánh mẹ tao sưng mặt, còn đá tao xuống đất nữa, ai cũng trông thấy hết!" Thôi Hiểu Mai lập tức ôm bụng chạy đến bên cạnh đám người Thôi Thành Quân, càng lúc càng lớn lối.
Một số phụ nữ thân cận với nhà họ Thôi cũng nhao nhao làm chứng.
"Mấy người đều là cùng một nhóm, vu oan hãm hại người khác bao nhiêu lần rồi." Phương Hồng Diệp hừ lạnh một tiếng rồi bước ra: "Đến cả công lao người ta làm ra cũng cướp mất, còn có cái gì mà không nói được?"
"Con bé nhà họ Phương kia, ở đây không có chuyện của cô."
"Thôi Thành Quân, nhà họ Phương chúng tôi phải nhúng tay vào chuyện này. Mới đầu tôi đưa sổ tay cấp cứu cho ông, kết quả ông lại lợi dụng, còn chưa vào thôn đã mắng An Tri Thu người ta một trận. Người chột dạ kiểu gì cũng lòi đuôi ra."
Trưởng thôn sắc mặt nghiêm túc nói: "Mặc dù ông là bí thư thôn chi bộ, nhưng cũng không phải là người duy nhất có quyền quyết định ở thôn Hà Đường này. Công xã cũng không phải của nhà ông, trong làng có người bị oan, nhất định sẽ có người trong tỉnh thành phố nguyện ý lắng nghe hai anh em nhà họ An nói."
"Các người thật sự muốn ra mặt cho đám thanh niên trí thức mới tới bọn họ?" Thôi Thành Quân hít sâu một hơi hỏi.
"Phải, tôi không thể để trái tim của những đứa trẻ tràn đầy nhiệt huyết ủng hộ việc xây dựng làng này nguội lạnh được."
Nhiếp Nghĩa Xương, Hàng Hướng Lỗi, Dương Quýnh, còn có Tần Đại Bằng, Đan Đằng, Phí Tranh đến từ trước, thậm chí cả hai vợ chồng Trịnh Lập Chí cũng buộc phải đứng ra tỏ thái độ cho An Tri Hạ.
"Chúng ta đến ủy ban thôn ngồi xuống nói chuyện đi." Thôi Thành Quân suy nghĩ một chút nói: "Thanh niên trí thức Tiểu An, cô thả người ra trước đi."
An Tri Hạ nhíu mày buông tay ra, phủi tay nói: "Được, để tôi xem thành ý của các người, nếu không đủ thành ý, vậy thì tôi phải đến nhà máy của đồng chí Thôi Thiên Hạo dạo chơi rồi."
Thím hai Thôi chỉnh lại quần áo, nén giận bước vào trong đám người nhà họ Thôi. Nghe câu này, bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Thanh niên trí thức Tiểu An, cô tốt nhất làm việc gì cũng phải suy nghĩ cho kỹ, đừng ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo. Cô không cần thanh danh à?"
"Hừ, thanh danh có ăn được uống được không? Bị người khác cưỡi lên đầu, tôi mà im lặng không nói gì thì cũng sẽ có ngày bị lừa hết sạch."
Lúc này, tất cả người dân trong thôn đều tan làm đến nhà ăn, Thôi Thành Quân không dám chậm trễ, dẫn bọn họ đến ủy ban thôn cạnh đó.
Phòng Viên, đám thanh niên trí thức và ba cha con thôn trưởng vào phòng.
Thôi Thành Quân còn giữ lại mấy thanh niên trai tráng nhà họ Thôi, mỗi bên đứng hai nhóm người.
"Bất luận chuyện này thế nào, nhưng tôi muốn hỏi trước, Trịnh Lập Chí, nhóm thanh niên trí thức các cậu chắc chắn muốn đoàn kết với hai anh em nhà họ An sao? Phải biết tụ tập đông người gây sự là không tốt, nếu tạo ra bất kỳ ảnh hưởng xấu nào, sẽ bổ sung vào hồ sơ của các cậu, chuyện trở về thành phố càng vô vọng hơn đấy." Thôi Thành Quân rót cho mình một chén nước, liếc nhìn nhóm thanh niên trí thức kia, lạnh nhạt nói.
Không ai trong phòng lên tiếng, tất cả đều nhìn vào thái độ của bọn họ.
Lưu Nhất Nguyệt véo eo Trịnh Lập Chí: "Em đã bảo anh đi ăn cơm thôi, còn đến hóng chuyện làm cái gì? Có trưởng thôn và bí thư chi bộ ở đây, chắc chắn có thể giải quyết được cho hai anh em nhà họ An."
Nói rồi chị ta xấu hổ cười với mọi người: "Bọn trẻ chưa đói nên chúng cháu ăn cơm trước. Thôn Hà Đường chúng ta là một nơi tốt, chuyện này nhất định sẽ được giải quyết ổn thỏa." Chị ta kéo Trịnh Lập Chí quay đầu bước đi.
Trên mặt Tần Đại Bằng, Đan Đằng và Phí Tranh cũng dần hiện ra vẻ chật vật.
"Mấy vị đồng chí, mọi người có thể cùng chúng tôi đi vào là tốt rồi, cảm ơn mọi người, thức ăn trong căn tin cũng không đợi người, mọi người mau đi ăn đi." An Tri Thu gật đầu cảm tạ với bọn họ.
"Vậy được, nếu cần giúp đỡ thì cậu cứ nói." Tần Đại Bằng và Đan Đằng vỗ vai anh rồi bước ra ngoài.
Phí Tranh thì ngược lại, chỉ nhờ hai người Tần Đại Bằng mua cơm giúp mình, cắn răng không rời đi.