Từ khi anh trai tìm được việc làm trong công xã, thím hai Thôi đi đâu cũng được nịnh nọt, chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy. Cả người bà ta run rẩy: "An Tri Hạ, cô thả tôi ra! Cái thôn Hà Đường này là chỗ cho cô giương oai sao?"
An Tri Hạ giữ mặt bà ta, chậc chậc nói: "Tôi thấy đây là nơi nhà họ Thôi các người giương oai thì có? Đừng có chứng minh cái gì với tôi, cũng đừng dây dưa Thôi Thiên Hạo bỏ ra cố gắng thế nào."
"Việc tuyên truyền còn chưa chính thức bắt đầu, tôi có thể đọc trôi chảy tất cả cho mọi người ở đây nghe."
"Không thì lên trên thị trấn, trên huyện mà giải quyết? Tôi chỉ là một thanh niên trí thức nho nhỏ, vốn có ý định cống hiến sức mình cho sự nghiệp xây dựng và phát triển nông thôn, thực sự không thèm chút công lao đó. Nhưng tôi cũng không thể đứng nhìn một số người có dã tâm lợi dụng gia cảnh để leo lên, tiếp tục hãm hại nhiều người hơn nữa."
"Những thứ tôi đưa ra đã là đơn giản hóa và toàn diện nhất, các người bổ sung vào là có thể cứu người ngay lập tức hay sao?"
"Thanh niên trí thức Tiểu An, có gì cứ từ từ nói, lãnh đạo công xã rất công bằng công chính, làm sao có thể điều động nhân sự chỉ vì một cuốn sổ nhỏ? Công xã phát cờ thưởng cho ủy ban thôn, cũng không phải cho nhà họ Thôi chúng tôi."
Thím hai Thôi bị bóp quai hàm, giọng điệu nói chuyện có chút ngọng nghịu, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại trạng thái: "Ủy ban thôn phụ trách vấn đề lao động trong ngoài thôn, ông Thôi nhà tôi cũng gọi hai anh em cô đến ủy ban thôn nói chuyện, nhưng mà các người không đi. Đương nhiên chúng tôi chỉ muốn dạy bảo các người một chút, sợ người trẻ tuổi chưa có kinh nghiệm mà đã âm mưu gửi chút công lao vào công xã kiếm lợi ích, như vậy không phải là làm mất mặt toàn bộ thôn Hà Đường của chúng ta sao?"
"À." An Tri Hạ tức giận bật cười: "Nếu đại bí thư thôn chi bộ không nhận được lợi ích gì, có thể đạp xe thành hình rắn sao? Miệng cũng cười đến mang tai, bà định lừa ai vậy?"
"Không phải là sợ bị tôi xé to chuyện, đẩy người nhà họ Thôi và nhà mẹ đẻ của bà vào đường cùng sao?"
"Lãnh đạo phía trên cũng không phân biệt đúng sai, thế nên các người mới tùy tiện lộng hành như thế!" Thím hai Thôi đúng là mẹ nam chính, đối mặt với quan tài cũng không rơi lệ.
"Vậy được." An Tri Hạ kéo bà ta đi ra ngoài: "Trời vẫn còn sớm, chúng ta lên thị trấn trước, nói chuyện với lãnh đạo, sau đó bắt xe đến tỉnh thành phố. Chẳng vì cái gì cả, tôi chỉ muốn cầm sổ tay cấp cứu đi tuyên truyền thôi."
Thím hai Thôi nhìn có vẻ béo, nhưng lại không có chút sức lực nào, dùng sức kéo cô lại, nhưng cuối cùng vẫn bị kéo đi rất nhanh, loạng choạng đi về phía cửa nhà ăn.
Người xung quanh đứng xa xa nhìn chỉ hô mấy câu: "Thanh niên trí thức Tiểu An, cô bình tĩnh lại một chút."
"Thanh niên trí thức Tiểu An, cô làm lớn chuyện này cũng chẳng có ích lợi gì đâu..."
Vừa ra khỏi nhà ăn không bao lâu, Thôi Thành Quân đã trầm mặt cùng một đám người nhà họ Thôi cầm nông cụ hùng hổ chạy tới.
Nhà trưởng thôn cũng dắt theo một đống họ hàng thân thiết và đám thanh niên trí thức theo sau.
"Thanh niên trí thức Tiểu An, buông thím cô ra."
Thôi Thành Quân mở miệng nói chuyện, một đám người nhà họ Thôi cũng vây quanh cô.
An Tri Thu và Phòng Viên tiến lên kéo An Tri Hạ về sau, chặt chẽ bảo vệ cô: "Làm gì vậy, người nhà họ Thôi muốn làm hoàng đế, công khai hành hung người khác sao?"
"Rốt cuộc ai mới là người công khai hành hung?" Thôi Thành Quân tức giận đến mức nổi gân xanh trên trán: "Các người là thanh niên trí thức, làm việc gì cũng phải có lý, sao có thể không vừa ý một cái là động tay động chân? Chưa được học qua kính già yêu trẻ sao? Thật sự nghĩ rằng trong làng chúng tôi hiền lành, để mặc cho các người gây sự sao?"
"Tôi có làm gì đâu, tôi chỉ cào vào mặt vợ ông hai cái, ai ngờ bà ta bị dị ứng, mặt sưng thành cái đầu heo, huống chi da mặt nhà họ Thôi mấy người còn dày nữa. Tôi đang đưa bà ta lên tỉnh thành phố một chuyến để khám da mặt đây này."